Lâm Tịch không khỏi có chút buồn nôn, có thể hiệu lệnh vạn thú vậy mà là thứ buồn nôn như vậy?
Một đống thịt mềm oặt kia khi thì gấp thành một đống, lúc tròn lúc dẹp, lúc dài lúc ngắn, quái vật kia phát ra tiếng kêu không khác gì heo gào, Lâm Tịch ngồi ngay ngắn ở trên người muỗi vương, hai chân dài xếp bằng, khuỷu tay chống trên đầu gối, bốn ngón tay cuộn lại, dùng ngón tay cái đỡ huyệt thái dương, tự mình chơi đến rất này nọ nha, đây là diễn tinh nhập vào người rồi hả?
Lâm Tịch đang chuẩn bị câu thông với đối phương, bên tai lại vang lên tiếng nói trầm thấp: "Lá gan không nhỏ nha."
"Lá gan của tôi cũng không lớn, chẳng qua là có quan hệ trực tiếp với bản lĩnh của tôi mà thôi." Lâm Tịch lười biếng trả lời.
Đối phương đột nhiên phát ra một tiếng cười không dễ nghe thấy: "Ngược lại là cuồng vọng giống như tôi phỏng đoán. Như thế nào, có hài lòng không?"
Lâm Tịch cũng không nói lời nào, chẳng qua là nhướng mày tỏ vẻ nghi ngờ. "Tôi trừng phạt, cô gái này thế mà gạt tôi nói chỗ các người chỉ có vài dị năng giả và rất nhiều gia cầm gia súc."
Hóa ra đống thịt trên mặt đất kia thế mà còn có giới tính, vị nữ sĩ này thất kính rồi.
"Kết quả cô ta làm hại ngươi tổn thất rất nhiều thủ hạ, cho nên ngươi trừng phạt cô ta?" Một con hổ trắng to lớn cao ít nhất năm mét chậm rãi đến trước mặt Lâm Tịch, đuôi hổ cuộn lên cuốn lấy một thanh niên tóc bạc ở phía trên nhẹ nhàng đặt xuống mặt đất.
Chẳng trách chính mình không nhìn thấy người này, anh ta mặc một thân áo tơ tuyết trắng, có phần tựa như áo dài Việt Nam phiên bản cách tân, người này ngũ quan cực kỳ xinh đẹp, nếu không phải nửa người trên áo dài phác hoạ ra một đường cong gầy gò hoàn mỹ của một người đàn ông, Lâm Tịch gần như cho rằng đó là một cô gái có dáng người hơi cao.
Cô ta làm hại tôi thiếu chút nữa khiến anh bị thương.
Thanh niên áo trắng yên lặng ở trong lòng đáp lại.
Lâm Tịch cũng khiến muỗi vương thả chính mình xuống.
"Kề bên này không có bao nhiêu đồ vật có thể ăn, đám thú tôi triệu hoán có chút đói, cô gái này nói cho tôi biết, trong thôn các người là địa phương giàu có nhất gần đây." Thanh niên áo trắng đưa tay ra với Lâm Tịch: "Tôi là Trang Duẫn, hạnh ngộ."
Lâm Tịch khẽ gật đầu: "Minh Trung Nguyên."
"Tên rất hay!" Bàn tay duỗi ra của Trang Duẫn rơi vào khoảng không, cũng không có vẻ lúng túng, tùy ý cắm vào trong túi, cả người đều lộ ra một cỗ ưu nhã, thanh thản, phảng phất nơi này cũng không phải là tận thế, mà là bữa tiệc ăn uống linh đình nào đó.
"Tôi là người của quân đoàn 39 thuộc quân khu SY, trông thấy nơi này của các người thế mà còn có không ít rau quả, hoa quả, muốn cùng anh ký kết một hợp đồng cung hóa, tôi có thể cung cấp một ít vật tư và che chở cho các anh, các anh tận lực đem đồ vật mình có bán cho chúng tôi, thế nào?"
Lâm Tịch sững sờ, Đại ca, chúng ta có vẻ như đang đàm phán sao?
"Mặc kệ anh có đồng ý hay không, tất cả những thuộc hạ này của tôi sẽ rút đi, không phải ý tứ uy hiếp anh." Thái độ Trang Duẫn thế mà cực kỳ tốt.
Lâm Tịch nói: "Chỗ chúng tôi cũng chỉ mới bắt đầu gieo trồng, sản lượng rất thấp, chỉ sợ không thể thỏa mãn yêu cầu của các người."
"Từ từ sẽ đến, cần gì, cứ nói với tôi, về sau chúng tôi cũng sẽ tiếp quản thành phố M." Đôi mắt trong suốt của Trang Duẫn nhìn chằm chằm Lâm Tịch.
Lâm Tịch nghĩ nghĩ, nghiêng đầu hỏi: "Trình độ che chở đối với chúng tôi đến mức nào?"
"Về sau anh sẽ biết, toàn bộ phương bắc thẳng đến thành phố K đều sẽ do quân khu chúng tôi quản lý, không có bất kỳ kẻ nào dám đến quấy rầy các người." Anh ta nói xong đột nhiên vọt đến bên cạnh Lâm Tịch với tốc độ cực nhanh, dường như muốn kéo tay cô, không ngờ lại kéo hụt.
Trang Duẫn đầu tiên là ngạc nhiên tiếp theo mặt trên hiện ra một nụ cười, thật sự là quá nhanh, anh ta cũng không nhìn thấy người này tránh thoát như thế nào, người này đúng là không đơn giản nha!
Thấy Lâm Tịch rơi xuống đất, núi thịt cực kỳ buồn nôn bên kia run rẩy đi tới chỗ Lâm Tịch, Lâm Tịch chán ghét cau lại lông mày, lần nữa chợt lách người, thân hình chỉ hơi rung nhẹ một chút, cũng đã rời đi cách núi thịt hai bước.
Con ngươi Trang Duẫn hiện lên tia sáng quỷ dị, bờ môi khẽ mấp máy, núi thịt đột nhiên dừng lại đau đớn run rẩy, dần dần thu nhỏ biến thành một người phụ nữ -- An Tiểu Kha!
Lại là An Tiểu Kha!
Lâm Tịch có phần hậu tri hậu giác nghĩ đến, Lưu Đoan từng nói với cô, lúc thu phục Đường Tăng, trong đất đột nhiên xuất hiện một đống thịt lớn cuốn đi An Tiểu Kha.
Như vậy cô ta đây là.. Cộng sinh hay là dị hóa?
An Tiểu Kha biến trở về dáng vẻ ban đầu, lập tức bi phẫn kêu to: "Minh Trung Nguyên, anh tên cầm thú này, có phải là anh giết Cảnh Thạc hay không? Tôi cho anh biết, hành vi của anh dơ bẩn như vậy chỉ khiến cho tôi càng thêm xem thường anh, cho dù anh giết anh Cảnh, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không thích anh!"
Sao đây sao đây?
"Anh đừng giả ngốc, tôi biết anh bởi vì ghen ghét Cảnh Thạc đi cùng với tôi, cố ý chạy tới thành phố M giết anh ấy, nếu không thì đều là Thiên Long Bang, đều từng ra tay đối phó anh, tại sao anh lại buông tha tên tiểu nhân Tôn Long kia!" An Tiểu Kha tỏ vẻ khinh thường.
A, thật đúng là, hành vi của mình như vậy cũng khó trách người ta sẽ hiểu lầm.
Lâm Tịch nhìn An Tiểu Kha một chút: "Có tự tin là chuyện tốt, không tự lượng thì không tốt lắm, đừng nói bây giờ cô trở nên buồn nôn như vậy, cho dù lúc trước cô khỏa thân chạy theo tôi hai km, quay đầu một lần coi như tôi là lưu manh! Giết Cảnh Thạc, đó là bởi vì anh ta nên giết!"
Lâm Tịch đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trang Duẫn đang hứng thú dào dạt xem kịch chỉ còn kém không có tìm chút hạt dưa bắp rang đến ăn: "Tôi đồng ý đề nghị của anh, chỉ là ngoại trừ che chở nên có, tôi còn có một điều kiện."
"Anh nói."
Lâm Tịch chậm rãi nói: "Tôi muốn người phụ nữ này."
Nhìn vẻ mặt tự luyến "Tôi biết ngay anh không nỡ bỏ tôi" của An Tiểu Kha, Lâm Tịch lại bổ sung: "Mặc kệ sống hay chết."
Sắc mặt âm trầm của Trang Duẫn lập tức mây tan trăng sáng, đưa tay đem một thẻ bài kim loại chính diện khắc chim hải âu lớn đằng sau là một quốc huy nhét vào trong tay Lâm Tịch: "Đây là bằng chứng, anh cầm lấy."
Lâm Tịch nghe xong là bằng chứng, tự nhiên không khách khí nhận lấy. "Mặt khác, tôi hi vọng Trang tiên sinh cũng có thể giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho người Thiên Long Bang, những người đó là anh em của tôi."
* * *..
Trong Tiểu Lưu thôn, hầu như mỗi người đều lo lắng bất an. Sắc mặt Lưu Đoan và Minh Tử rất khó coi, Minh Trung Nguyên đã ra ngoài rất lâu, mặc dù bên ngoài vẫn luôn yên lặng, hẳn là sẽ không phát sinh xung đột gì, nhưng một mình anh ta xâm nhập hang hổ, thật là khiến người thấp thỏm!
Tiểu Quả Quả "Uỵch uỵch" rơi vào trong sân, thu hồi cánh, nhảy cà tưng chạy vào kêu lên: "Cha, mẹ, dì Minh Tử, chú Trung Nguyên đã về rồi, còn mang theo một con hổ lớn màu trắng, rất dễ nhìn á!"
Biết được tin tức này, tất cả mọi người Tiểu Lưu thôn đều thở dài một cái.
Nếu đối phương đi theo Minh Trung Nguyên trở về, nói như vậy, chắc hẳn đã giải quyết chuyện này.
Lúc cửa lớn vừa mở ra, Minh Tử một đầu nhào vào trong ngực Lâm Tịch, nước mắt lăn xuống từng chuỗi.
Lâm Tịch dùng tay ôm lấy đầu cô gái nhỏ, dịu dàng nói: "Ngoan, không khóc, ngoan nha!"
Giọng nói lạnh lùng của Trang Duẫn truyền tới: "Minh Trung Nguyên, không giới thiệu cho tôi biết một chút sao?"
"Minh Tử, em gái tôi." Minh Tử chớp đôi mắt sưng đỏ, hừ lạnh một tiếng cũng không để ý tới anh ta.
Lâm Tịch nhớ ra gì đó, đối với bên ngoài hô: "Đường Tăng, tới ăn cơm!"
Trong đầu truyền đến tiếng Đường Tăng điên cuồng ợ một cái và ý tứ kháng cự: Ăn rất no rất no, trừ khi muốn ta ăn người mặc quần áo trắng kia, anh ta ăn rất ngon.