Lâm Tịch cũng từng xem không ít phim truyền hình điện ảnh về tiên hiệp trong thế giới của mình, vô cùng ghen tị đối với các tu sĩ ngự kiếm phi hành kia, học được kỹ năng này, tiết kiệm bao nhiêu tiền vé máy bay! Hơn nữa bên trong tất cả đều là tiên phong đạo cốt, tuấn nam mỹ nữ, nhìn cũng rất bổ mắt nha.
Lâm Tịch muốn thanh dao găm vô cùng sắc bén kia, A Lê suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn đồng ý, dù sao kỳ ngộ tại vị diện tu tiên rất nhiều, nhưng nguy cơ tứ phía, mặc dù thanh dao găm kia không có tác dụng gì, nhưng có chút ít còn hơn không.
Nhìn thấy thanh trang bị của mình không còn trống rỗng, mà hiển thị ra một thanh dao găm, mặc dù Lâm Tịch đau lòng vì mình lại một nghèo hai trắng, nhưng tốt xấu thứ này có thể đi cùng mình tại bất kỳ vị diện gì mà không sợ bị hạn chế, tâm tình vẫn tương đối thoải mái.
A Lê nhắc nhở Lâm Tịch: "Người chấp hành sơ cấp đổi phiếu miễn tử đầu tiên rất rẻ nha, chỉ cần 20 công đức là được, lại đổi tiếp phải trả giá gốc là 100 công đức nha. Hơn nữa vật này không giống đạo cụ duy nhất mua bằng huyền tinh kia, chỉ cần cô chưa sử dụng thì nó vẫn còn ở đó."
Vật này ngược lại là thật sự không tệ.
Đổi xong một phiếu miễn tử, Lâm Tịch hỏi A Lê: "Nhiệm vụ như vậy có giới hạn thời gian hay không?"
"Bình thường mà nói vị diện tu tiên đều không có thời gian hạn chế, cho nên sau khi hoàn thành nhiệm vụ cô có thể lựa chọn dừng lại thêm một chút thời gian, chẳng qua tôi khuyên cô đừng kéo dài thêm, cô không có pháp khí không gian, cũng không mở ra sân vườn cao cấp, không có cách nào mang theo bất kỳ vật gì trong nhiệm vụ trở về. Ngốc ở đó quá lâu, có khả năng sẽ ảnh hưởng đến đánh giá của người ủy thác đối với nhiệm vụ của cô, mất nhiều hơn được."
Lâm Tịch suy nghĩ cảm thấy cũng đúng, ôii! Đau lòng, lúc nào cô mới có một cái pháp khí không gian, dù chỉ là ba lô một mét khối giống như nhiệm vụ ban thưởng đầu tiên cho cô cũng được!
Nghèo nghèo nghèo!
Lâm Tịch nghĩ đến túi tiền rỗng tuếch bây giờ của mình, tâm tình có chút bực bội.
Nói với A Lê: "Đi nhận nhiệm vụ."
Bởi vì tinh thần lực nâng cao, hiện tại Lâm Tịch lại tiến nhiệm vụ đã không còn khó chịu như trước.
Nhưng mà..
Mẹ nó, ai đến nói cho nàng biết đây mẹ nó là tình huống gì không!
Chờ đến khi tỉnh táo lại, Lâm Tịch liền cảm thấy xung quanh mình đều không thích hợp.
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên đỉnh đầu của mình có một viên châu đỏ tươi ướt át không ngừng xoay tròn.
Hạt châu lớn gần bằng quả trứng gà, tròn xoe có màu đỏ như sắp nhỏ ra máu.
Mà Lâm Tịch mơ hồ cảm giác vật này cùng chính mình có liên hệ nào đó, đang muốn triệu hồi nó vào trong tay của mình, "Ầm ầm!" Một tiếng vang thật lớn, dọa Lâm Tịch nhảy một cái, nàng ngược lại không có nhảy, viên châu màu đỏ theo tâm tình chập trùng của nàng đột nhiên rạo rực.
Lâm Tịch theo thanh âm giương mắt nhìn lên, chỉ thấy bầu trời ở nơi khác quang đãng, chỉ có đỉnh đầu của mình có một đám mây đen rất lớn.
Đám mây đen kia hiện lên hình cái phễu, dường như đối diện đỉnh đầu của nàng, đang có một đạo ánh sáng chói mắt cấp tốc mà đến!
Một trận đau đớn như khoan tim nương theo cảm giác khủng bố khiến người ta chết lặng đánh trúng nàng!
Cơn đau đớn đến quá nhanh quá hung ác, hai chữ "Mẹ nó" trong miệng Lâm Tịch còn chưa kịp thốt ra, nàng đã cảm thấy mình không còn sinh cơ nằm rạp trên mặt đất.
Hạt châu màu đỏ giống như đã mất đi khống chế "Bịch" một tiếng rơi xuống đất, rơi xuống bên người nàng.
Lâm Tịch muốn động động ngón tay để lấy nó, nhưng không làm được.
Những đám mây đen trên bầu trời dường như thấp đến mức sắp rơi xuống mặt đất kia phần phật tản đi, để lộ ra bầu trời trong xanh, giống như mây đen và sấm sét vừa rồi đều chỉ là ảo giác.
Lúc này, hệ thống trong đầu hiếm khi xuất hiện phát ra một thông báo: Ký chủ đã chết, có sử dụng phiếu miễn tử hay không? Mời đưa ra lựa chọn trong vòng một giờ.
Vừa tới liền chết? Lâm Tịch có một câu "MMP" rất muốn nói.
Nàng vừa muốn lựa chọn "Đồng ý," đột nhiên tinh thần lực vẫn tồn tại trong thân thể ký chủ cảm ứng được, có hai cỗ dao động dị thường rất lớn đang lao tới từ cách đó không xa.
Nàng sợ tới mức vội vàng đình chỉ lựa chọn, dù sao cũng có một tiếng, tạm thời vẫn không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Chỉ thấy hai nam nhân đi tới, người áo trắng cao lớn vững chãi, ước chừng ba mươi tuổi, nhìn tuấn tú nho nhã, chân giẫm trên phi kiếm. Còn người áo đen bên ngoài kia, nhìn rất giống quả cầu thịt trong thế giới Khương San kia, ục à ục ịch, khoảng chừng năm mươi tuổi, để chòm râu dê, trên gương mặt có một vết sẹo, nhưng lại ngồi trên một cái quạt ba tiêu mà tới.
Người áo đen cẩn thận đi quanh Lâm Tịch hai vòng: "Vệ sư đệ, thực sự không nghĩ tới con ngược súc này vô dụng như vậy, thế mà chỉ đỡ được năm đạo lôi kiếp liền chết rồi."
Trên mặt người áo trắng hiện lên vẻ tiếc hận, lắc đầu thở dài: "Cứ như vậy, giá trị của viên yêu đan này coi như giảm đi rất nhiều."
"Sớm biết nó vô dụng như vậy, còn không bằng lúc đầu trực tiếp cướp những thứ thiên tài địa bảo kia càng có giá trị hơn so với yêu đan này. Mẹ nó, còn tưởng rằng con hồ ly này có thể sánh ngang với những yêu tu khác đỡ thêm mấy đạo thiên lôi! Lần này hai chúng ta là nhìn nhầm rồi!"
Tên béo áo đen vừa nói kia dường như còn chưa hết giận, đá lên "Thi thể" Lâm Tịch vài cái, trong miệng vẫn mắng: "Thật đúng là một con súc sinh vô dụng! Uổng phí nhiều bảo bối của lão tử như vậy!"
Hắn ta ngẫm lại những bảo bối bị thiên lôi đánh nát kia, trong lòng còn đang nhỏ máu, lại giơ chân lên đạp Lâm Tịch hai cái.
Mặc dù ở trạng thái tử vong, tạm thời không cảm nhận được bất kỳ đau đớn gì, nhưng tinh thần lực của Lâm Tịch vẫn còn, có thể cảm giác được một tiếng "Rắc" vang lên, đoán chừng là xương cốt bị đá gãy rồi.
Nếu như có thể, Lâm Tịch rất muốn giết chết hắn ta!
Người áo trắng ngồi xổm xuống nhìn kỹ một chút, đôi mắt sáng ngời có thần, trên khuôn mặt như ngọc cũng mang theo tiếc hận: "Cũng trách ta không kịp thời ra tay, ta cảm thấy với năng lực của yêu hồ này, lại đỡ hai đạo thiên lôi cũng không có vấn đề gì, thậm chí ta đã cảm thấy rất có thể nó sẽ thành công hóa hình, lúc đó yêu đan này sẽ có giá trị, có thể cùng sư thúc tổ đổi không ít thứ tốt đấy!"
"Người tính không bằng trời tính, thôi, cầm yêu đan trở về tông môn đi." Nam nhân áo trắng vươn tay về phía yêu đan màu đỏ kia, hạt châu vốn nằm dưới đất lóe lên một tia sáng màu đỏ, tự động rơi vào trong tay nam tử kia.
Tên áo đen thấp bé kia dường như là tức giận khó tiêu, trong lòng bàn tay bỗng nhiên hiện ra một ngọn lửa: "Loại rác rưởi này, thi thể cũng đừng để lại đây, nó chỉ hóa hình được một nửa, không cần khiến người khác buồn nôn."
Lâm Tịch cảm giác được ngọn lửa trong tay người kia đã ngưng tụ thành một quả cầu lửa, linh lực dao động rất lớn, dường như muốn ném tới chỗ mình.
Lâm Tịch quả thực sắp nổi trận lôi đình, đại gia ngươi, cái gì thù cái gì oán chứ, không ngừng quất xác, hiện tại thế mà còn muốn hủy thi diệt tích?
Nàng vô cùng buồn bực nhớ lại, chẳng lẽ nói hành trình đầu tiên đến vị diện cao cấp cứ như vậy thất bại sao? May mà nàng không có sử dụng phiếu miễn tử, nếu không nàng chẳng phải đã khóc chết rồi?
Hai người kia dùng pháp lực kiểm tra nàng nhiều lần, nếu có một chút dấu hiệu sinh mệnh đoán chừng cũng sẽ bị người ta bắt được, xem như sử dụng phiếu miễn tử vẫn sẽ bị hai người này trực tiếp giết chết.
Nhưng bây giờ nàng vẫn phải chết như cũ!
Thi thể ký chủ cũng bị hủy rồi, coi như nàng lựa chọn sử dụng phiếu miễn tử lại có tác dụng gì!