Mục lục
Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Móa, ai mẹ nó nhanh tay như vậy! Ngay cả cộng lông cũng không lưu lại cho gia." Một người đàn ông lớn tiếng mắng chửi.
Người phụ nữ trước đó chủ trương cấp cho Lâm Tịch một viên đạn cũng oán khí ngút trời nói: "Không phải lưu lại cho anh mấy cái lều vải à?"
"Lều vải còn cần lưu? Sáng nào gia cũng có một cái."
"Trương Mãnh, anh đi làm gì thế?" Một giọng nữ khác có giọng điệu tương đối ngọt ngào.
"Chơi chết thứ bỏ chạy vừa rồi cho hả giận, Đậu má! Làm mừng hụt, mẹ kiếp!" Giọng nam lớn tiếng kia rất nhanh từ trong lều vải đi ra, trong tay mang theo một cây gậy sắt lớn, đuổi theo hướng Lâm Tịch bên này.
Đệt!
Lâm Tịch rất muốn hỏi hỏi anh ta có phải đụng phải họng súng hay không.
Lâm Tịch đã chạy hết sức mình, nhưng hai cây compa không góp sức, mắt thấy khoảng cách kéo gần từng bước một, Lâm Tịch bất đắc dĩ, đã chuẩn bị mở cửa phóng A Lạp Lôi.
Cũng may, giọng nói nghiêm túc kia nói: "Trương Mãnh, cậu nổi điên làm gì? Nơi chúng ta muốn đến là Trương Gia Điếm cách đây hai mươi dặm, nơi này chỉ là ôm cỏ đánh con thỏ, một chỗ cắm trại dã ngoại có thể có bao nhiêu vật tư? Mau lên xe rời đi, đi trễ lại để cho Thiệu lão Tam bọn họ giành trước.

Lại mẹ nó cằn nhằn, cậu liền ở lại nơi này đánh zombie đi!"
Người tên là Trương Mãnh kia vừa mắng chửi vừa không tình nguyện lên xe, xe việt dã lớn nổ vang một hồi, dọc theo đường quốc lộ cách đó không xa mau chóng chạy đi.

Tim gan Lâm Tịch lúc này mới trở về chỗ cũ, muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, một trận này thiếu chút nữa vặn rớt xương hông cô rồi.
Nhưng mà, còn chưa kịp ngồi xuống, đột nhiên nhớ tới cấu tạo các đốt ngón tay của chính mình quá đặc biệt, vẫn nên tìm chỗ cao lại nghỉ ngơi đi.
Nhìn trình độ chuyên nghiệp và hung tàn của những người kia khi gϊếŧ zombie, chắc là tận thế đã bắt đầu một giai đoạn, nhưng thời gian chưa lâu lắm, nếu không nơi này sẽ không có lều trại cho Lâm Tịch vơ vét vật tư, những người kia cũng sẽ không vội vàng tiến đến Trương Gia Điếm gì đó vơ vét vật tư.
Thật vất vả tìm được một tảng đá lớn cao cỡ nửa người, Lâm Tịch miễn cưỡng co hai chân ngồi lên mép đá rồi phân tích tình cảnh trước mắt.
Loại trạng thái nhỏ yếu như cô ra ngoài khẳng định sẽ bị người ta trực tiếp gϊếŧ chết.
Tuy rằng có A Lạp Lôi ở đây có thể bảo vệ cô không chết, vấn đề là tia sét của A Lạp Lôi cũng không phải cung ứng vô hạn, một khi pháp lực khô kiệt vẫn chỉ có một đầu đường ra là trốn vào không gian.
Muốn liên lạc đội trưởng Vương Khiết, nói rõ tình huống của chính mình cùng với vị trí đại khái, Lâm Tịch mới phát hiện một vấn đề nghiêm trọng hơn.
Cả người cô giống như bị nhét vào một khối đá sau đó phong kín, mặc dù chính mình lấy trị số cá nhân tiến vào nhiệm vụ, nhưng hiện tại thân thể cô là một con zombie vô cùng cứng ngắc.
Những người chấp hành này đều dựa vào tinh thần lực trực tiếp liên hệ, Lâm Tịch hiện tại có thể nhận được tin nhắn của các đồng đội, thế nhưng lại không có cách nào liên hệ với bọn họ.
Đã nói giá trị may mắn tương đối cao đâu?
Vì cái lông gì hiện tại ông đây lại trở thành một con zombie?
Lâm Tịch liếc nhìn đôi chân dài màu xám, ờ..

Ngược lại thật sự có cảm giác rất gầy, đáng tiếc zombie không có cuộc thi người mẫu.
Tạm thời không có biện pháp gì, chỉ có thể tiếp tục chuyển hai chân compa mò lên trên núi, tối thiểu người ở thưa thớt hơn, không có người tùy thời chuẩn bị chơi chết cô.
Sau đó chậm rãi chờ đợi tin tức nhắc nhở của mọi người đi.
Cột bạn tốt lại nhấp nháy.
A Lê: Lâm Tịch chết giẫm kia, vì cái lông gì không trả lời? Tôi ở trong một tòa biệt thự số 50 đường Khánh Lâm khu Hợp Sơn thành phố Thanh Châu tỉnh Kinh Nam nước Tây Lãng, phong cảnh tươi đẹp, xa hoa trang nhã.

Thân phận là một Đại tiểu thư, muốn tiền có tiền muốn mặt có mặt, tới nhờ vả tôi đi, ở đây có đùi thô to như thùng nước chờ cô đến ôm này!
Vương Khiết: Tổng bộ quyết định thiết lập tại tỉnh Kinh Nam, mau chóng đến đây tập hợp.

Nhận được xin hãy trả lời.
A Lê: Nói chuyện nói chuyện nói chuyện!

Nói cọng lông á, không biết im lặng là vàng sao?
Tránh ra đi, đừng quấy rầy ông đây gom tiền!
Trái tim bé nhỏ của Lâm Tịch đã bị đâm thủng trăm ngàn lỗ.
Có thể nói đã nói từ sớm? Đồ khốn mới không muốn nói!
Ánh tà dương dần dần chìm xuống phía tây, trên bầu trời mờ tối kia, mấy con chim mệt mỏi kiếm đường về tổ, sắc trời màu xám khiến lòng Lâm Tịch lại thêm mấy phần ngột ngạt.
Gió đêm phất qua mái tóc đã bắt đầu trở nên khô xơ của Lâm Tịch, cực kỳ giống râu bắp chín mọng.
Trong khe núi bắt đầu trở nên âm khí âm u, nhưng mà Lâm Tịch cũng không sợ hãi, hiện tại cô là zombie, người khác không sợ cô đã là không tệ rồi.
Cô có chút bực bội.
Bởi vì quá trình zombie hóa cơ bản đã hoàn thành, cho nên bây giờ cô rất đói.
Tất cả những gì có thể nghĩ trong đầu đều là thịt tươi máu me đầm đìa, kể cả khi làm sói, Lâm Tịch cũng chưa từng có cảm giác khát vọng xé thịt tươi sống từ trên thân thể như thế.
Rơi vào đường cùng, Lâm Tịch chỉ có thể hết lần này đến lần khác mặc niệm >, hiệu quả thế mà cực kỳ tốt, dù sao cũng là trị số của chính mình!
Nghĩ đến trị số cá nhân của mình, trong lòng Lâm Tịch khẽ động, zombie chẳng qua là tứ chi cứng ngắc, cũng không có nói ngay cả kinh mạch cơ bản nhất của cô đều biến mất.
Đã từng là nhân loại, lục phủ ngũ tạng gì đó, cũng đều là khoẻ mạnh.
Nói cho A Lạp Lôi không nên quấy rầy cô vận công, kết quả ranh con này lại ghét bỏ cô: Mị thối như vậy, con vẫn nên tránh trước đi.
Sau đó thoải mái nhàn nhã trở về phòng tiên thuật.
Lâm Tịch :(╯°□°) ╯︵┻━┻
Đến hừng đông, Lâm Tịch mở to mắt, dùng tay phủi phân chim rơi trên bờ vai, mặt zombie sẽ không có bất cứ biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
Tốc độ tu luyện chậm như rùa, nhưng dù sao cũng mạnh hơn không có, một con..

Phi! Một zombie có thể tu luyện, luôn luôn mạnh hơn so với không thể tu luyện.
Bởi vì chi trên tương đối có không gian hoạt động hơn, lần này Lâm Tịch bắt đầu luyện từ Thủ Thái Dương Tiểu Tràng kinh.
Mặc dù bề ngoài vẫn cứng ngắc giống như gậy gỗ, nhưng bên trong cơ thể, lại có một cỗ ấm áp từ huyệt Tiểu Hải đi tới khuỷu tay.
Đây là thu hoạch Lâm Tịch nhận được sau khi khổ tu một buổi tối, cái giá phải trả cũng là bởi vì thân thể zombie của cô mỏng manh mà không yếu ớt, lúc vận công khống chế kình đạo không được tốt cho lắm, khiến mạch máu gần đó lập tức nổ tung, những điều này đối với zombie mà nói cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng khi một dòng máu màu tím đen tuôn ra..
Quả thật là rất thối.
Bên trong rừng cây cũng không thái bình.

Zombie hóa không chỉ có nhân loại, mà là toàn bộ sinh vật trên tinh cầu.
Chẳng qua Lâm Tịch rất an toàn.
Nếu trước tận thế đã từng có người cắm trại dã ngoại ở đây, như vậy chắc chắn sẽ không động vật hoang dã cỡ lớn có tính công kích, cũng chỉ có con sóc, gà rừng, thỏ rừng, chuột núi loại hình, cộng thêm một ít loài chim mà thôi.
Giờ phút này Lâm Tịch hẳn là zombie lớn nhất khu vực đồi núi này, bản thân cũng có lực uy hiếp nhất định.
Toàn thân thối hoắc, chuột cũng không thèm tới ăn cô.
Nhưng khi cô thu công, loại cám giác đói khát, nghĩ điên cuồng xé rách máu thịt đồng loại lại ập đến một cách mãnh liệt.
Đành phải lần nữa mặc niệm > đè xuống loại ý nghĩ kia.
Sau đó tiếp tục là >.
A Lê từ một ngày oanh tạc ba, bốn lần biến thành một ngày một lần, giọng điệu từ trào phúng khoe khoang đến lo lắng sau đó.
Cho đến ba ngày trước gửi tới một tin nhắn cuối cùng, sau đó không còn liên lạc cho cô nữa.
"Lâm Tịch, tôi biết cô nhất định là gặp được khó khăn gì không thể nói chuyện, tôi không quấy rầy cô, bảo vệ tốt bản thân là điều quan trọng nhất, ai bắt nạt cô, nhớ ghi lại.

Thực sự không được liền dùng phiếu miễn tử chạy trốn, khi nào có thể nói chuyện nhớ liên hệ tôi đó."
Thần mẹ nó im lặng là vàng, ông đây cũng sắp nghẹn đến biếи ŧɦái rồi.
Lâm Tịch rất muốn nói với A Lê, tôi rất tốt cô không cần lo lắng, ông đây dáng người thon thả đôi chân dài, là người phụ nữ có "Hương vị" nhất trong khu vực có phương viên mấy chục dặm này.
Thế nhưng cô không thể phát ra thanh âm dù chỉ là một chút, tinh thần lực càng không thể sử dụng.
Thảo nào Khúc Cửu Tiêu nói, những người này là chiến hữu có thể giao phó sau lưng.
Cô vẫn luôn im lặng suốt thời gian qua, cũng chưa từng có ai nói này nói nọ.
Sau đó Vương Khiết lại gửi tới một tin nhắn, nói bọn họ đã thành lập căn cứ Long Đằng tại thành phố Tương Hợp tỉnh Kinh Nam, có thể tới liền đến, có khó khăn gì mọi người cùng nhau giải quyết..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK