Bingo!
Xem ra ở trong thế giới của mình, lão tử chính là nữ chính!
Lâm Tịch đắc ý nghĩ đến, bên trong nhất định là một cái không gian, sau đó có một căn nhà xa hoa xinh đẹp, ruộng tốt mênh mông vô bờ, chủ yếu nhất là, bên trong tất nhiên sẽ có một chút linh tuyền, để cho cô phạt mao tẩy tủy trong nháy mắt, tiến vào cảnh giới tiên thiên, có thể để cha mẹ phản lão hoàn đồng, trường sinh không chết..
Lâm Tịch đã cảm nhận được liên hệ nào đó giữa mình và vòng tay bình an, cảm giác giống như khi cái bô và Ba Ba nhận chủ.
Dù sao cũng là người từng lăn lộn tại vị diện tu tiên, cho nên Lâm Tịch thuần thục dùng tinh thần lực đụng chạm vòng tay bình an một chút.
Không sai, bên trong thật sự có một không gian!
Không có gì cả..
Cô đoán được mở đầu, không ngờ lại có kết cục này..
Lâm Tịch vừa tiến vào không gian, lập tức điên cuồng mắng mẹ nó, đây là toàn thành phố bị cúp điện sao?
Dù ngũ thức cô nhạy cảm, vẫn như cũ chỉ thấy một mảnh đen kịt.
Lâm Tịch có một loại cảm giác bị A Lê nuốt vào trong bụng.
Đã nói có đình đài lầu các đâu? Linh tuyền ruộng tốt đâu? Những tiêu chuẩn thấp nhất của nữ chính này đều ở đâu?
Chỉ có một mảnh đen kịt!
Loại đen đặc giống như thực chất này, có thể là bởi vì cùng Lâm Tịch tâm linh tương thông, cô thế mà có thể cảm giác được một hơi thở nặng nề, tuyệt vọng mà đau thương, khiến cô cực kỳ áp lực, dường như sắp gặp trở ngại.
Lâm Tịch mau chóng ra ngoài, thở thật dài nhẹ nhõm một hơi.
Đậu má! Lại ở thêm một hồi đoán chừng chính mình thật sự sẽ phát điên, luôn cảm thấy giống như là mình bị giấu vào trong lon nước, sau đó lại bị người bên ngoài đông lạnh chết rồi.
Ai!
Không có mạng nữ chính, cũng đừng có bệnh nữ chính.
Lâm Tịch ném vào một khối lạp xưởng hun khói, trong lòng âm thầm cầu nguyện: Chúa ơi, Thượng đế và ông trời, tôi đã không dám hi vọng xa vời sẽ có biệt thự, linh tuyền, có ít ruộng, chỉ cần nơi này có thể chứa đồ vật là được rồi.
Nếu trước mắt Vu Hiểu Hiểu cũng không có động tĩnh gì, cô dứt khoát mặc luôn quần áo nằm xuống, hiện tại vẫn không nên kinh động cha mẹ, chỉ cần mình còn nguy hiểm, bọn họ tạm thời vẫn an toàn.
Rạng sáng ngày hôm sau, Lâm Tịch liền bị tiếng đập cửa dồn dập làm bừng tỉnh.
Lâm Tịch mơ màng mở cửa, lập tức ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy Thiệu Viễn, Vu Hiểu Hiểu còn có vài người cảnh sát đứng ngoài cửa.
Lâm Tịch cũng biểu hiện ra vẻ kinh ngạc vừa phải, miệng há thật lớn: "Thiệu Viễn? Mọi người.. Đây là.."
Đám cảnh sát một mặt nghiêm túc lấy ra giấy chứng nhận cho Lâm Tịch xem, sau đó trực tiếp đi vào trong nhà, trông thấy cả phòng bừa bộn, mùi rượu ngút trời, lập tức nhíu nhíu mày: "Cô là Lâm Tịch?"
Lâm Tịch ngây ngốc khẽ gật đầu: "A, đúng vậy, sao vậy chú cảnh sát?"
"Hôm qua có một vụ án giết người nghiêm trọng tại ngã ba đường của khu nhà Cát Tường, sau khi chúng tôi điều tra rõ ràng cùng hai vị này xác nhận, trong lúc xảy ra án mạng cô đúng lúc đi qua chỗ đó." Giọng điệu cảnh sát rất là giải quyết việc chung.
Đúng vậy, đều là lão tử giết chết, nhưng lão tử chính là không thừa nhận. Lâm Tịch tiếp tục lắc đầu giả ngu: "Không có, bọn họ xác nhận tôi đến chỗ đó?"
Vài người cảnh sát cẩn thận kiểm tra trong phòng một lần, lại cẩn thận từng li từng tí thu thập vài thứ bỏ vào túi mang đi, sau đó đi thẳng vào phòng Lâm Tịch, lật qua lật lại, từ đầu đến cuối Lâm Tịch vẫn đần độn theo ở phía sau, không khẩn trương cũng không phẫn nộ, càng không chỉ ra bọn họ không có hành vi không đưa ra lệnh khám xét.
Cuối cùng, Lâm Tịch bị cảnh sát lấy lý do phối hợp điều tra mang đến cục cảnh sát.
"Có chứng cứ gì có thể chứng minh lúc đó cô cũng không có mặt hiện trường vụ án?"
- - bia, lạp xưởng hun khói, đồ ăn nhẹ có tính không? Bởi vì tôi ở cùng chúng nó đấy! Tất nhiên hầu hết đã vào bụng.
"Nghiêm túc một chút!"
- - vậy các người có chứng cứ gì có thể chứng minh tôi có mặt tại hiện trường vụ án?
* * *..
"Bạn trai cô nói đã hẹn cô gặp mặt ở chỗ nào đó, tại sao cô không đi?"
- - tôi thất nghiệp, lần thứ năm thất nghiệp trong vòng một tháng, mà lại bởi vì bị người khác vu oan, tâm tình không tốt, vì vậy vừa đi vừa mắng vừa uống rượu rồi về nhà! Quả thật có hẹn, chẳng qua tôi uống quá nhiều nên quên mất. Về đến nhà lại tiếp tục uống rượu, cái gì cũng quên rồi!
"Vậy tại sao cô không nhận điện thoại của bạn trai mình?"
- - uống say, không biết điện thoại vứt ở chỗ nào.
Cảnh sát bắt đầu tiến hành oanh tạc liên tục đối với Lâm Tịch, một hồi cho cô nhìn tử trạng thê thảm của mấy "Nạn nhân," một hồi lại hướng dẫn cô thừa nhận đã từng đi qua chỗ nào, chỉ cần cô thừa nhận liền có thể về nhà nghỉ ngơi.
Đậu má!
Lâm Tịch khẳng định sở dĩ mấy con hàng này có thể cùng Vu Hiểu Hiểu và Thiệu Viễn đến nhà cô, tuyệt đối là bị thu mua.
Kỳ thật Lâm Tịch rất muốn nổi giận mà hất bàn, các người đều là kẻ ngu xuẩn sao? Một thiếu nữ nhỏ bé như cô có thể giết được năm gã đàn ông?
Lúc lão tử bị bọn họ giết chết, sao không thấy các người nhảy ra?
Cuối cùng Lâm Tịch cũng nổi giận: "Chú cảnh sát, các người vẫn luôn thẩm vấn tôi, vì sao không hỏi thử bạn trai tôi, rõ ràng là anh ta hẹn tôi, chẳng phải anh ta hiềm nghi càng lớn? Thời gian, địa điểm đều là anh ta chỉ định!"
"Cô không cần lại nói về anh ta, bởi vì bạn trai cô có đầy đủ chứng cứ chứng minh mình không ở chỗ đó, anh ta cùng đồng nghiệp liên hoan, rất nhiều người đều chứng minh anh ta quả thực vẫn luôn ở cùng họ." Vẻ mặt cảnh sát không kiên nhẫn.
"Đây không phải là càng có thể nghi ngờ? Vì sao hẹn tôi lại đi cùng đồng nghiệp liên hoan?"
Chuyện này cũng không giống bọn họ dự đoán, cô gái này rất giảo hoạt, nhìn xem mơ mơ màng màng, nhưng tuyệt đối có năng lực phản phá án nhất định, một chút bất lợi cho cô ta ngươi cũng đừng mong hỏi ra.
Từ mệt mỏi thẩm vấn đến xui khiến nhận tội, uy hiếp, đổi mới các loại thủ pháp, Lâm Tịch nhìn đồng hồ: "Đã qua hai mươi bốn giờ, tôi có thể trở về nhà sao?"
Vu Hiểu Hiểu ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, cùng một người cảnh sát thì thầm hồi lâu, cuối cùng không cam lòng thả Lâm Tịch trở về.
Lâm Tịch đi ra cửa cục cảnh sát, phát hiện Thiệu Viễn vậy mà chờ ở đó.
Gương mặt trắng nõn dịu dàng, lông mi dài hơi cong, bạc môi hơi đỏ, Lâm Tịch nghĩ đến bờ môi khiến người ta buồn nôn kia, đã từng hôn chính mình, trong dạ dày lập tức khuấy đảo một trận, hé miệng nôn thốc nôn tháo lên người Thiệu Viễn đang tiến tới.
Lâm Tịch nhìn anh ta một chút, xoay người nghênh ngang rời đi.
Trở lại trong căn phòng cho thuê, thu thập hai bộ quần áo đơn giản, mang theo tất cả tiền bạc của mình, Lâm Tịch trực tiếp ngồi lên xe buýt số 233 thông hướng ngoại ô.
Cô đã từng tưởng tượng vô số tình cảnh gặp lại cha mẹ, vô luận là bị vây trong vòng tay bình an mấy tháng, hay là năm tháng làm người chấp hành dài dằng dặc sau này, năm qua năm, theo kinh nghiệm dần dần gia tăng, Lâm Tịch cho rằng lâu ngày như vậy nhìn lại, trải qua nhiều nhân sinh như thế, có lẽ cô đã quên mất hai người, quên luôn tình cảm của mình đối với bọn họ.
Nhưng mà, khi ở trên xe buýt báo ra tên trạm cuối cùng, nhìn xem núi hoang quen thuộc gần trong gang tấc kia, Lâm Tịch vẫn như cũ là lệ nóng doanh tròng!
Từng ngọn cây cọng cỏ, từng ngọn núi con sông, đều là điều vĩnh hằng, từ nhỏ đến lớn cô không dám quên!
Xa xa, xuyên thấu qua hàng rào bằng gậy trúc Lâm Tịch trông thấy cha đang nhổ cỏ và mẹ đang cho gà ăn ở trong sân.
Lâm Tịch vội vàng đi mấy bước, lau khô nước mắt, cố gắng làm ra dáng vẻ bình tĩnh, gõ cửa ngôi nhà mà mấy trăm năm qua cô chưa từng trở về!