Mục lục
Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con hổ Siberia ngoạm thi thể tuần lộc vẫn còn đang co quắp, chậm rãi lui về phía sau.

Nó đã rất mệt mỏi.

Coi như ở trạng thái đầy máu đầy lam, nó cũng chưa hẳn là đối thủ của đám sói đói này.

Thực lực chiến đấu cá nhân của lão hổ, chắc chắn là no. 1 trên lục địa, mà sói thậm chí không được xếp vào top 10, nhưng cũng bởi vì sói có tập tính chiến đấu theo nhóm, cho nên, nhiều năm trước sói đã ổn thỏa đứng ở đỉnh chuỗi thức ăn trong 4000 vạn năm, từ đầu đến cuối vẫn không suy.

Mấy chục con sói bọc đánh khiến bách thú chi vương mệt mỏi không chịu nổi cảm thấy tuyệt vọng, rốt cuộc lão hổ nức nở thả tuần lộc xuống, vứt thi bảo mệnh.

Có đôi khi ngươi ngồi xổm trên bồn cầu cố gắng nửa ngày, cuối cùng ra chỉ có một cái rắm.

Cuộc sống chính là như vậy, ngươi không cần quá thất vọng. Lưu được núi xanh, còn mạng thì sẽ còn có cơ hội!

Sói tuần tra đã lùi ra xa, đợi đến khi lão hổ rời khỏi lãnh địa, mới trở về dùng bữa mà không cần lo lắng.

Lần này đoạt thức ăn trước miệng cọp, không mất một binh một tốt nào, chỉ cần thể hiện thực lực của mình vào đúng thời điểm mà thôi. Lâm Tịch ở trong lòng khen ngợi Lang Vương Xích, Lang Vương uy tín lâu năm, tuyệt đối không phải là hư danh.

Bởi vì Thác đã sớm phát hiện thông tin này cũng kịp thời báo cho Lang Vương, cho nên lần ăn cơm này, Xích dùng tư thái cường thế mệnh lệnh Thác cùng ăn với nó.

Đây là điều chưa từng có trong trình tự dùng cơm của Lang tộc.

Bởi vì trong tộc đàn, Lang Vương và Lang hậu căn bản là tồn tại có địa vị ngang nhau, mà Thác không có danh tiếng gì, vậy mà nhảy lên N cấp, may mắn có thể được ăn bữa sáng đầy nắng cùng Lang Vương Xích, thật sự là khiến chúng sói hâm mộ.

Lang hậu dịu dàng ngoan ngoãn rúc vào một bên Xích, cũng không hề phản đối.

Thân ảnh Địch ẩn trong bầy sói, lần này nó cũng không tiếp tục khiêu khích Lâm Tịch, mà yên lặng ăn phần thuộc về mình.

Liên tục lập công hai lần, địa vị của bạch lang Thác trong bầy sói dần dần được cải thiện, tương ứng U chân thọt, hiện tại đã không còn chân thọt, địa vị của nó cũng lên như diều gặp gió, U rất vui mừng, nhưng trong lòng Lâm Tịch lại vô cùng nặng nề.

Lão Lang Vương quả thật cơ trí và công bằng, Lâm Tịch có thể nhìn ra điều này thông qua hai lần dùng cơm. Còn có lần đó Địch có ý đồ công kích cô, cũng bị Lang Vương Xích triệu hoán trở về, đối mặt một vị trưởng lão vừa cẩn thận vừa thưởng phạt rõ ràng như thế này, Lâm Tịch thật sự định đi khiêu chiến nó sao.

Bởi vì Lang Vương bị đánh bại đều sẽ tự động rời khỏi đàn sói, trở thành một con sói cô độc.

Mặc dù đàn sói cũng không có yêu cầu Lang Vương như vậy, nhưng tôn nghiêm của vương giả khiến bọn chúng nhất định phải như thế. Bình thường mà nói, những con sói đơn độc sẽ không sống được bao lâu.

Hiển nhiên Lâm Tịch nhìn ra Lang Vương đang cất nhắc bồi dưỡng mình, điều này cũng không có gì có thể nói, chọn lựa một con sói thích hợp nhất cũng là một trong những công việc của lão Lang Vương.

Thật ra từ khi bắt đầu nhận nhiệm vụ này, Lâm Tịch cũng có chút hoang mang.

Nếu như có một ngày, đàn sói và con người đối địch, cô nên tự xử như thế nào? Coi như hóa thân thành sói, nhưng cô vẫn là một con người chính cống đấy!

Hiện giờ lại tới một lựa chọn giống như vậy, hơn nữa có thể sẽ sắc bén hơn, cô phải làm sao?

Cái gì là đúng, cái gì là sai? Vấn đề này lại lóe lên trong đầu.

Lần đầu tiên, Lâm Tịch mất ngủ. Đêm ấy, cô không có tu tập hai mươi Đoạn Cẩm và thôi thể thuật, một mình dùng hai móng vuốt ôm lấy đầu, trằn trọc trở mình.

U nhìn thấy dáng vẻ Lâm Tịch, con ngươi màu vàng óng không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô, tràn đầy quan tâm không nói gì hỏi thăm.

Lâm Tịch dùng tinh thần lực cùng nó giao lưu: U, nếu như ta và Xích đánh nhau, ngươi giúp ai?

Một câu trả lời vấp váp vang lên trong đầu Lâm Tịch: Người nào đúng, U sẽ giúp người đó. U vậy mà cũng mở ra tinh thần lực, mặc dù rất yếu ớt.

- - nếu như không có ai đúng ai sai thì sao?

- - vậy ta giúp ngươi.

- - tại sao?

- - Lang Vương đánh thua còn có cả gia tộc và Lang hậu làm bạn với nó, nhưng nếu như ngươi thua sẽ bị bọn chúng giết chết.

Ta muốn ngươi còn sống.

Lời của U rất chất phác, nhưng lại khiến Lâm Tịch sáng tỏ thông suốt.

Đúng vậy nha, nhiệm vụ của cô là muốn đàn sói tiếp tục sống sót, muốn kéo dài sinh mệnh, chỉ cần vì mục tiêu này, như vậy chính là đúng.

Hơn nữa, cô vốn cũng không phải là sói, cô chỉ là một người chấp hành.

Trong lòng Lâm Tịch kiên định, thầm niệm Ngưng Tâm Quyết, cảm thấy linh đài thanh minh, tất cả u ám bị quét sạch sành sanh.

Làm một người chấp hành hợp cách, hoàn thành nhiệm vụ của xã khu, để tiếp tục kéo dài sinh mệnh của mình, là điều kiên trì đầu tiên của cô.

Về phần những thứ khác, chỉ cần là không làm trái với bản tâm, cứ buông tay đi làm. Sinh mệnh, chủng tộc trưởng thành và kéo dài, luôn tràn đầy đau xót và tử vong, không phải sao?

Ôi, lại già mồm!

Làm một người tầm thường có chút lòng tốt trong thế giới bình thường, Lâm Tịch biết, có đôi khi cô sẽ rúc vào sừng trâu, không có cách nào, cô đã rất cố gắng để cho mình trở nên ý chí sắt đá, nhưng có đôi khi vẫn sẽ bị cảm động sẽ bị chi phối như cũ.

Trên đường đời, sẽ luôn có các loại ngã rẽ khác nhau, nhưng một khi chọn sai thì sẽ không bao giờ có nếu như để cho người ta bắt đầu lại.

Ngày hôm qua cho dù tốt đến đâu cũng không thể quay lại, ngày mai dù có khó khăn thế nào cũng phải nhấc chân tiếp tục!

Sau khi tự một cho mình một bát canh gà lớn, Lâm Tịch đã cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Kiểu cách, cũng giống như kỳ kinh nguyệt, mỗi tháng sẽ tới một lần, đây là thói quen xấu, cần phải khắc phục!

Mùa đông giá rét sắp đến, lũ dã thú đều cố gắng giảm bớt những chuyến đi ra ngoài.

Hiện giờ đàn sói đã bắt đầu săn thỏ rừng thậm chí là chuột đồng làm thức ăn.

Nếu có một đoạn thời gian đàn sói không săn được bất kỳ con mồi nào, Lang Vương Xích sẽ lấy thịt đông chôn ở trong đống tuyết cho bọn chúng ăn.

Tất cả mọi người đâu vào đấy, sinh hoạt dường như vẫn dựa theo lệ cũ hàng năm, thăng tiến về phía trước.

Mùa đông này bởi vì lúc đầu săn được rất nhiều con mồi, cho nên tồn trữ tương đối nhiều hơn. Dù sao giai đoạn sau cũng rất khó bắt được cái gì, thay vì hao hết tâm lực cuối cùng chỉ bắt được một con chuột, ăn xong cũng không đủ nhét kẽ răng, lãng phí thể lực vô ích, còn không bằng dứt khoát ở trong hang động làm chút chuyện yêu thích.

Thế là cuộc thi đấu mỗi năm một lần khóc thét đối đầu với sơn ca chính thức mở ra.

Tình cảm giữa Lang Vương Xích và Lang hậu rất sâu đậm, cũng không giống những đàn sói khác, sói có địa vị thấp không có quyền lợi giao phối, mà dùng biện pháp rất dân chủ.

Mỗi ngày sói đều biểu diễn tiết mục gào thét đối với mặt trăng, thời thế đều tiến về phía trước, nam nữ cũng như thế, có đôi khi là sói đực có tâm tư, vừa kêu lên một tiếng, lập tức sẽ có tiểu mê muội đưa tới cửa.

Có đôi khi là sói cái có tâm tư, dĩ nhiên cũng có bó lớn soái ca đến đây hưởng ứng lệnh triệu tập.

Hoặc là vốn dĩ là có chút ý tứ đó, lang hữu tình thiếp cố ý, kêu lên một tiếng, nước chảy thành sông.

Lâm Tịch và U không có gia nhập hoạt động cuồng hoan tập thể này.

Hai người dựa vào tinh thần lực càng ngày càng khổng lồ và năng lực cảm nhận gần như bao trùm bảy tám chục dặm của Lâm Tịch, không hề buông lỏng chút nào cố gắng đi săn.

Sói nhịn đói rất giỏi, trong thời kỳ hoang vu khá dài kia, bọn chúng có thể không ăn trong một tháng thậm chí là mấy tháng, vẫn giữ được sức chiến đấu cực kỳ hung hãn như cũ.

Lúc này vì tiết kiệm thể lực, hầu hết bọn chúng đều lựa chọn yên tĩnh ngủ đông, chờ đợi cơ hội một kích giết chết thức ăn hoặc là dứt khoát đợi đến khi xuân về hoa nở.

Lâm Tịch tu luyện hai mươi Đoạn Cẩm và thôi thể thuật, tất cả đều cần cung cấp dinh dưỡng, hơn nữa Lâm Tịch cũng vô cùng cần thiết lớn mạnh.

Mặc dù Địch không động thái mới gì, nhưng với tư cách là lãnh đạo số hai trong nhiều năm, dĩ nhiên cũng có người ủng hộ mình. Dưới tình huống tương tự, nội bộ bầy sói đều rất đoàn kết, nhưng điều này không bao gồm thời điểm bảo tọa Lang Vương tương lai của mình bị uy hiếp.

Đàn sói cũng chú trọng vua nào triều thần nấy, cho nên hiện tại Lâm Tịch đã bắt đầu gặp phải sự chèn ép từ Địch và bọn thủ hạ của nó.

Nhiệm vụ hàng ngày của Lâm Tịch chính là không ngừng tu luyện, không ngừng đi săn không ngừng ăn, thịt còn thừa liền ném vào ba lô tồn trữ.

Ngày hôm nay, Lâm Tịch và U bắt được một con thỏ hoang và một con gà rừng bảy màu.

Hai con sói ăn uống no nê đang chuẩn bị trở về, lỗ tai Lâm Tịch khẽ động, một tiếng ma sát của kim loại truyền vào trong tai của cô!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK