Edit: Jess93"Người đều là ích kỷ, tôi không ngại bình thường các người chơi chút tâm tư.
Nhưng mà, nếu có một ngày cậu đạp lên sinh mệnh người khác lấy được vinh quang cao nhất của một diễn viên, cậu sẽ không cảm thấy huyết tinh sao? Nửa đêm tỉnh mộng, cậu sẽ không cảm thấy đuối lý sao?" Theo Thiệu Dật Điển ép sát từng bước một, Tư Viễn lui lại từng bước, cuối cùng ngồi sụp xuống đất.Anh ta bỗng nhiên sụp đổ, khóc rống giống như đứa bé: "Tôi cũng không muốn, tôi không muốn, nhưng mà, tôi còn có lựa chọn khác sao? Anh nói có khả năng đây là lần hợp tác cuối cùng giữa chúng ta, anh nói mấy năm nay kỹ năng diễn xuất của tôi vẫn luôn trì trệ không tiến, anh không ngừng khen ngợi Tây Lăng Mặc tại phim trường, nói cậu ta là khối ngọc thô, nói cậu ta không có cái giá của thần tượng, hoàn toàn thoải mái, Lạc Vĩnh Thịnh nói, cậu ta sẽ nhanh chóng trở thành tiểu sư đệ của tôi, nhưng tôi lại không muốn người sư đệ này!""Nói như vậy, cậu hại người vẫn là do tôi không đúng?" vẻ mặt Thiệu Dật Điển trông rất đau xót: "Một diễn viên tốt chân chính, là đem mỗi một nhân vật trở thành một kiểu nhân sinh mình nên trải qua.
Ai cũng muốn làm ảnh đế, ai cũng muốn cầm Kim Tượng, cả thế giới đều biết vòng nguyệt quế là thứ mỗi diễn viên tha thiết mơ ước, nhưng mà, coi như cậu giết người đằng sau đuổi theo mà tới, vẫn như cũ không thay đổi được sự thật bản thân cậu dậm chân tại chỗ! Chẳng lẽ cậu còn có thể giết chết tất cả mọi người sao?""Nói trắng ra là, cậu cũng chỉ là một kẻ hèn nhát đáng thương không dám đối mặt hiện thực mà thôi.
Làm diễn viên như vậy, làm người cũng như thế! Diễn cho tốt vai đội trưởng này, anh ta có thể là nhân vật cuối cùng cậu đắp nặn rồi."Thiệu Dật Điển thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Tây Lăng Mặc: "Có trách tôi không? Không nghĩ tới lại là tôi mang đến trận tai bay vạ gió này cho cậu, chẳng qua tôi sẽ không bởi vì chuyện này giải thích với cậu, người muốn mang vương miện, nhất định phải chịu được sức nặng của nó, những từ ngữ mủi lòng và động viên, tràn đầy năng lượng kia, đều là dùng để nói tại lễ trao giải.
Bẩn thỉu âm u và ngươi lừa ta gạt vĩnh viễn tồn tại, nhất là giới diễn viên nghệ sĩ tiền tài và vầng sáng chồng chất này, không bị người ghen ghét là kẻ tầm thường."Ông ta nói xong vỗ vỗ bả vai Tây Lăng Mặc, lời nói thấm thía: "Làm một diễn viên ưu tú, muốn như nước sông Amazon kia, có thể tĩnh có thể động, có thể méo có thể tròn, nhưng mãi mãi cũng không đánh mất bản chất của mình.
Phải không ngừng ma luyện bản thân, đồng thời tùy thời đề phòng người khác..
Tận lực ít đi hại người."Lâm Tịch nhìn vẻ mặt hình như có điều ngộ ra của Tây Lăng Mặc, nếu trong cốt truyện anh ta có thể chống đến lúc quen biết Thiệu Dật Điển, có lẽ, những bi kịch kia sẽ không phát sinh nữa đi.Lão già này, không những dạy anh ta làm một diễn viên tốt như thế nào, còn dạy anh ta làm sao có thể bình an làm một diễn viên tốt.Nhân viên công tác trong tổ đạo cụ hiệp trợ Tư Viễn trực tiếp bị đưa về nước, mà quay chụp vẫn tiếp tục khua chiêng gõ trống tiến hành.Dường như chẳng qua là đi một người trong tổ đạo cụ mà thôi.Trận mưu sát kinh tâm động phách kia, nếu như không phải thường xuyên có thể trông thấy một người có vóc người nhỏ nhắn xinh xắn với búi tóc đơn giản trêи đầu chạy tới chạy lui tại hiện trường, hầu như mọi người đều cảm thấy ngày đó chẳng qua là một giấc mộng của bản thân mình mà thôi.Dần dần đám người phát hiện, Tư Viễn không hổ là nam chính Thiệu Dật Điển ngự dụng, khắc họa sự thận trọng, dũng mãnh quả cảm của đội trưởng cứu viện đến mức ăn vào gỗ sâu ba phân, mỗi người đều có một loại ảo giác "Anh ta chính là đội trưởng, đội trưởng chính là anh ta."Thiệu Dật Điển luôn là hài lòng gật đầu, nhưng vẻ tươi cười cũng rất ít xuất hiện trêи mặt.Lâm Tịch biết ông ta đang tiếc hận, Tư Viễn hiểu, anh ta cuối cùng đột phá trói buộc gia tăng trêи người bản thân mình, nhưng cái giá phải trả này, thật sự quá đắt đỏ.Lâm Tịch lặng lẽ tới gần Lạc Vĩnh Thịnh đang uống nước: "Mục tiêu của anh thực hiện được một nửa, cũng chỉ có thể thực hiện một nửa."Lạc Vĩnh Thịnh thoáng như không nghe thấy, vẫn lạnh nhạt tự nhiên như cũ.Anh ta hoạt động hầu kết, sau khi nuốt xuống nước trong miệng mới mỉm cười với Lâm Tịch: "Tôi không rõ cô đang nói cái gì, cô gái nhỏ thân thủ không tệ, có hứng thú làm trợ lý cho tôi hay không? Nếu tiểu sư đệ của tôi cam lòng bỏ được những thứ yêu thích, tôi nguyện ý ra giá cả gấp đôi cho cô."Lâm Tịch xích lại gần anh ta, bờ môi gần như muốn dán lên lỗ tai của anh ta: "Không sao, quay xong bộ phim này, anh sẽ biết rõ tôi đang nói cái gì."Ở trong mắt người khác, một màn này có lẽ cực kỳ ái muội, nhưng chỉ có Lạc Vĩnh Thịnh biết, sát ý trêи người cô gái này gần như muốn đâm rách da của anh ta, anh ta đều có một loại cảm giác cô ta sẽ lập tức muốn động thủ giết chết chính mình.Thẳng đến Tô Tỉnh Tỉnh quay người mà đi, Lạc Vĩnh Thịnh mới như được đại xá, trong khoảnh khắc mồ hôi lạnh thấm đẫm quần áo anh ta.
Dính sát ở trêи lưng, cực kỳ khó chịu.Ánh mắt âm trầm của anh ta nhìn thoáng qua Tư Viễn đang đối diễn với nữ sát thủ R quốc ở giữa sân, thầm mắng một tiếng phế vật vô dụng.Tây Lăng Mặc đã từng hỏi Lâm Tịch, cứ việc tiểu trợ lý dùng từ ngữ khô cằn miêu tả toàn bộ quá trình, nhưng Tây Lăng Mặc vẫn có thể cảm nhận được lần này anh ta nhặt về một cái mạng nhỏ gần như là Tỉnh lấy mệnh của mình đua trở về.Ngày đó Lâm Tịch nhận điện thoại là Diêu Diệp gọi tới, chỉ nói một câu không đầu không đuôi: "Tây Lăng Mặc ngăn cản con đường của Lạc Vĩnh Thịnh, bốn con cá đổi một cái mạng cho Tây Lăng Mặc, là các người kiếm lời, không cần cảm tạ tôi."Sau đó cũng không đợi Lâm Tịch có phản ứng, liền trực tiếp cúp điện thoại.Lâm Tịch vẫn cảm thấy, người phụ nữ Diêu Diệp này hiện ra ở trước mắt mọi người chẳng qua là một loại ảo ảnh, giống như thân sĩ ưu nhã Đại sư huynh Lạc Vĩnh Thịnh.Nhiệm vụ của cô chính là bảo vệ Tây Lăng Mặc, tiêu diệt nguy hiểm anh ta đối mặt bây giờ.Đối với lời nói của Diêu Diệp, Lâm Tịch không dám phớt lờ, vội vàng gọi điện thoại cho La Hoài, cuối cùng hiểu rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối.> mời Diêu Diệp vốn là không có ý tốt gì, bởi vì Lạc Vĩnh Thịnh và Diêu Diệp vốn là một đôi người yêu, về phần tại sao chia tay, không ai nói rõ được.Lần này ảnh đế Lạc Vĩnh Thịnh tham gia tiết mục > đối ngoại tuyên truyền là mánh lới lớn nhất, mà người yêu cũ không hẹn mà gặp thì là một điểm hấp dẫn khác, vì có thể để cho Diêu Diệp đồng ý tham gia hoạt động, thù lao trả cho cô ấy cũng là giá trêи trời.Chẳng trách toàn bộ quá trình quay chụp, Diêu Diệp đều gay gắt không đúng lúc như vậy, biết các người không có ý tốt, biết các người sẽ không không cần tôi, vậy làm ra vẻ hết sức thôi, đổi lại là cô thì cô cũng làm như vậy!Lạc Vĩnh Thịnh ra tay với Tây Lăng Mặc, thật sự như lời nói của Diêu Diệp, Tây Lăng Mặc quả thật chặn đường anh ta.Ban đầu, làm nghệ nhân có tư lịch nhất trong tay La Hoài, Lạc Vĩnh Thịnh cảm thấy lần này phim điện ảnh của Thiệu Dật Điển tất có một chỗ cho mình cắm dùi.Nhưng La Hoài đã tranh thủ được một vai cho Tây Lăng Mặc, cũng không tiện lại đi quan hệ muốn Thiệu Dật Điển cho một vai nữa.Mà Thiệu Dật Điển thì sao, cũng không biết vì sao càng ngày càng không coi trọng Lạc Vĩnh Thịnh, trước đó La Hoài từng đề cử hai lần, Thiệu Dật Điển đều không đồng ý.Thế là La Hoài liền nói cho Lạc Vĩnh Thịnh qua một thời gian ngắn đạo diễn Hứa Trường An quay chụp một bộ phim văn nghệ, ông ta sẽ tranh thủ lấy nam một cho Lạc Vĩnh Thịnh.Nhưng Lạc Vĩnh Thịnh vẫn xuất hiện tại đoàn làm phim > như cũ.Vậy mà thông qua nhà sản xuất lấy được nam hai.Sau khi anh ta gọi điện thoại nói chuyện này cho La Hoài, La Hoài có chút không yên lòng mới đi theo tới đoàn làm phim.Trong lúc đó Lạc Vĩnh Thịnh cũng không có bất kỳ dị thường gì, La Hoài cũng cảm thấy mình xen lẫn trong hội này nhiều năm có chút âm mưu hóa, cộng thêm công ty bên này và nghệ nhân trong tay ông ta phát sinh một chút tranh chấp, cho nên sau ngày thứ hai Tây Lăng Mặc mượn điện thoại ông ta trò chuyện với chị Hiểu Đường, La Hoài liền vội vàng chạy về quốc nội.Tô Tỉnh Tỉnh sẽ lập tức chạy tới chiếu cố Tây Lăng Mặc, La Hoài biết cô bé này can đảm cẩn trọng, có cô ở bên cạnh Tây Lăng Mặc chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, cũng yên lòng trở về..
Danh Sách Chương: