Lúc đó Phú Cường mua một chiếc máy nhắn tin tiếng Trung Hán để thuận tiện liên hệ, nhưng Thân Tiểu Mẫn cũng không biết những thứ này.
Đã lâu rồi Thân Tiểu Mẫn không ở trong thôn, có một số người đã không biết rõ về cô ấy nữa, cho dù biết ai cũng sẽ không muốn lĩnh về nhà một người bệnh lao vừa nhìn liền biết không còn sống được bao lâu nữa.
Rơi vào đường cùng cô ấy đành phải vào ở trong căn phòng máy bơm nước bị bỏ hoang trong thôn.
Phòng máy bơm nước là một căn phòng nhỏ đại khái khoảng mười lăm mét vuông, vốn là có một cánh cửa sắt, từ khi căn phòng này bị bỏ hoang cũng không biết bị ai lấy đi bán phế liệu, là nơi chỉ có thể che mưa mà không thể che gió.
Trước cửa có một cái bàn hình vuông bằng xi măng, thuận tiện cho mọi người nhấc máy bơm cồng kềnh qua lại, giường xếp cũng rộng rãi như vậy, phía dưới có bậc thang đi xuống, máy bơm nước có độ sâu khoảng mười lăm mét, để bảo đảm gặp phải năm khô hạn vẫn có thể bơm được nước như cũ.
Thân Tiểu Mẫn mới bốn mươi tuổi, lại già nua giống như một bà lão bảy mươi, dựa vào khoản trợ cấp kia cô ấy kéo dài hơi tàn trong một đoạn thời gian.
Người trong thôn thấy cô ấy đáng thương, có thứ gì ăn không hết cũng sẽ đưa đến phòng máy bơm. Vào một đêm mùa đông, Thân Tiểu Mẫn phủ lên đệm chăn cũ nát, mơ một giấc mộng mỹ lệ.
Cô ấy mơ thấy mình trở lại lúc còn bé, cùng Nhị Hoa Tử sát vách đến núi Tiểu Nam hái quả dâu tằm, Nhị Hoa Tử leo lên rung nhánh cây, cô ấy ở phía dưới nhặt, quả dâu tằm kia thật ngọt. Nhị Hoa Tử nói, Tiểu Mẫn, bên kia có rất nhiều, cô ấy nhấc chân liền bước hụt..
Thân Tiểu Mẫn chết gần nửa tháng, có người trong nhà giết heo, bưng một bát thịt heo vừa giết còn nóng hầm hập cho cô ấy, kết quả phát hiện cô ấy máu me đầy mặt nằm ngửa dưới phòng máy bơm, đã cứng đến nỗi giống như tảng đá, trên mặt vẫn mang theo nụ cười thỏa mãn.
Tiền trợ cấp của cô ấy còn dư hơn một trăm tệ, người trong thôn thu xếp tìm một chỗ chôn cất người phụ nữ vừa đáng thương lại thật đáng buồn này. Thân Tiểu Mẫn làm trâu làm ngựa cả đời, không có người đánh vật* cho cô ấy, cũng không có người khiêng cờ gọi hồn cho cô ấy, càng không có người vì cô ấy chảy xuống một giọt nước mắt..
*là khi con trai trưởng hoặc cháu trai của người quá cố làm vỡ chiếc bình bằng đá cuội dùng để đốt giấy trước nhà tang lễ trong lễ tang. Đây còn được gọi là "Đập nồi cũ."
Lúc đó, trong thành phố xa xôi, Thân Tiểu Vân giải phẫu thay thận rất thành công, Phú Tinh Nhụy đặt một phòng riêng lớn trong khách sạn, nhà chồng và người nhà mẹ đẻ tập hợp cùng nhau chúc mừng Thân Tiểu Vân khôi phục..
A Lê nói, Thân Tiểu Mẫn không biết mình có nguyện vọng gì, cô ấy chỉ là cảm thấy khổ, quá khổ, cô ấy không muốn tiếp tục sống như thế này.
Người phụ nữ đáng thương này xoa xoa bàn tay thô ráp, lắp ba lắp bắp nói ra hi vọng thần tiên giúp cô ấy có thể chuẩn bị xong tất cả mọi thứ rồi thông báo đón cô ấy trở về, thời gian lâu một chút cũng không sao, trả giá nhiều một chút cũng không có vấn đề gì.
Cô ấy không muốn làm chuyện nhà nông bực mình kia nữa, cô ấy thích thôn làng nơi cô ấy sinh sống đã lâu, vĩnh viễn cũng không thích ứng được cảnh xe cộ đông đúc, nhà cao tầng giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào ở trong thành phố, khiến cho người ta thở không nổi.
A Lê nói, hệ thống xã khu quy định thời hạn cho nhiệm vụ này là mười năm. Nhận thấy trong giọng nói A Lê có chút phiền muộn, dù sao giờ phút này đối với Lâm Tịch mà nói, ba đến năm năm và mười năm chênh lệch vẫn còn rất lâu.
Lâm Tịch lại bình tĩnh cười một tiếng: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, xem như là ma luyện đối với tâm cảnh của tôi, không có gì không tốt. Kỳ thật suy nghĩ kỹ một chút, nếu thời gian đồng bộ, cha mẹ tôi nên chịu tội cũng đã chịu rồi, hiện tại đã sớm không còn tại nhân thế, cho nên không cần quá chú ý."
A Lê thở dài nhẹ nhõm một hơi, Lâm Tịch thật sự thông suốt rồi.
Hiện tại tiếp thu toàn bộ cốt truyện, Lâm Tịch vốn muốn tìm khăn lông và một chút nước nóng chườm đôi mắt không mở ra được vì khóc quá nhiều của mình, nhưng mà thoáng nhìn căn phòng rách nát này, xem ra người ta đã trực tiếp quăng cô ra phòng chứa đồ.
Một cái khăn mặt đen sì, treo trên dây kẽm với vết gỉ loang lổ càng đen sì, đoán chừng cho nhà bình thường làm giẻ lau người ta cũng ghét bỏ.
Lâm Tịch dứt khoát nằm xuống, trực tiếp tu luyện hai mươi Đoạn Cẩm. Hai mươi Đoạn Cẩm của cô đã lên cấp ba, cho dù là vị diện hiện đại, linh khí mỏng manh, cảm giác cũng tốt hơn một chút so với vị diện bình thường.
Chẳng mấy chốc toàn thân liền không còn lạnh băng như vậy.
* * *..
Mùa đông ở nông thôn phương bắc, không cần thức dậy quá sớm, nhưng thường ngày vào lúc sáu giờ sáng, Thân Tiểu Mẫn cũng đã rót đầy nước nóng vào phích nước nóng rồi xách vào phòng, sau đó làm tốt đồ ăn sáng, dịu dàng nhỏ giọng gọi anh ta: "Anh Cường, mau thức dậy rửa mặt ăn cơm ngon."
Phú Cường kiệt sức mỏi mệt đến cực điểm mở ra đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, không có nước rửa mặt ấm áp, cũng không có bàn chải và kem đánh răng, càng không có đồ ăn đã làm tốt. Trong lồng ngực "Chị vợ" xinh đẹp trắng nõn ưm một tiếng tỉnh lại, cánh tay ngọc như ngó sen nhẹ nhàng ôm lấy cổ của anh ta.
Phú Cường vừa dâng lên lửa giận lập tức biến thành một loại lửa khác, cho tới bây giờ anh ta mới biết chị vợ nhã nhặn đoan trang kia của mình lại là.. Tiêu hồn thực cốt như vậy, so sánh với khối đầu gỗ trong nhà kia quả thực đều có thể trực tiếp chặt ra nhóm lửa.
Phú Cường nghiêng người đè lên người phụ nữ mặt ửng hồng: "Anh có được hay không?"
Người phụ nữ nheo mắt nhìn anh ta một chút, trong ánh mắt trào phúng mang theo oán trách, nhưng nụ cười trên môi lại khiến cho cô ta trở nên vô cùng sinh động dâm đãng, Phú Cường bị ánh mắt này trêu chọc đến mức không đợi được dù chỉ một lát, thở hổn hển dùng tay kéo mạnh quần lót của người phụ nữ, nhưng cửa phòng lại "Cạch" một tiếng mở ra, Phú Cường giật mình, bộ vị nào đó đang có ý chí chiến đấu sục sôi lập tức ủ rũ.
Giương mắt nhìn thấy là Thân Tiểu Mẫn, người luôn luôn nén giận trông thấy anh ta giống như chuột thấy mèo, lập tức giận không chỗ phát tiết, đang chuẩn bị chửi ầm lên, Thân Tiểu Mẫn liền đứng tại cửa ra vào, đôi mắt sưng đỏ, giọng điệu lại lạnh giống như mang theo vụn băng: "Cho tôi hai trăm tệ, tôi muốn lên trấn trên mua quần áo."
Lâm Tịch trông thấy quần áo lót mang theo mụn vá của Thân Tiểu Mẫn, áo bông mặc đến nỗi bạc màu, nếu như không phải trời quá lạnh, cô nghĩ mình đã trần truồng mà đi ra ngoài rồi.
Nhưng xưa nay trong tay Thân Tiểu Mẫn chưa từng có một đồng nào, thành thật đến mức khiến cho người ta muốn đánh cô ấy một trận. Ngẫm lại cũng đúng, nếu không thành thật thì sao có thể bị nhà mẹ đẻ và nhà chồng hợp lại bắt nạt thành như thế?
Phú Cường nghe xong con hàng không biết đẻ trứng này vậy mà còn dám đòi tiền mua quần áo, lửa giận vừa nghẹn trở về lại xuất hiện, đưa tay vén chăn lên muốn xuống giường đánh người đàn bà này, ngẫm lại bộ dáng lúc này của anh ta và Tiểu Vân nên vẫn nhịn xuống.
"Không đưa tiền tôi liền đi vào thôn tìm chủ tịch hội phụ nữ, tôi sẽ nói thật tốt." Lâm Tịch khô cằn uy hiếp, nhưng rất hữu dụng.
Mấy năm nay đang xóa bỏ tư tưởng cũ, các hoạt động bảo hộ quyền lợi của phụ nữ được bày ra oanh oanh liệt liệt, khắp nơi đang truy bắt các nhân vật điển hình, Phú Cường là một tên lưu manh không biết được lợi hại, nhưng Thân Tiểu Vân lại biết rõ vấn đề này.
Vốn muốn xem náo nhiệt bảo Phú Cường đem cô em gái này đánh một trận, ra oai phủ đầu thuận tiện xác lập địa vị trong nhà này của mình, nghe Lâm Tịch nói như vậy, Thân Tiểu Vân vội vàng thay đổi nụ cười vô cùng thân thiết: "Tiểu Mẫn, em đừng tức giận, là chị không tốt, ở chỗ chị có tiền, em lấy tiêu xài trước đi, không đủ lại tới tìm chị."