Dường như cô ta cũng không tìm được người mình muốn tìm, cùng người đàn ông ngụy trang nhìn nhau một chút, cả hai đều khẽ lắc đầu, mặc dù trên mặt hai người rất bình tĩnh, nhưng nếu quan sát kỹ còn có thể nhìn ra được đều có chút thất vọng.
Lại đợi một hồi, xuất hiện thêm một nhóm người chấp hành trung cấp đã ngưng hình qua đây, trong đại sảnh có người đang tốp năm tốp ba nói chuyện, nhưng phần lớn mọi người đều một thân một mình, cũng không cùng người khác bắt chuyện. Lâm Tịch phát hiện, Chung Hàn Nguyệt và người đàn ông ngụy trang cũng không nói một câu nào, mà mỗi người đứng tại vị trí của mình, giả vờ như không quen biết nhau.
Lâm Tịch không biết mình còn phải đợi bao lâu, luôn cảm thấy cảnh tượng này rất giống lúc chính mình lên cấp hai phải đến trường đăng ký, không, so với lúc đó còn mờ mịt hơn.
Ít nhất lúc đó còn có hai người bạn tiểu học quen biết lẫn nhau, mà nơi này tất cả đều là người xa lạ, hoàn toàn không biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.
Lúc cô đang mờ mịt không có manh mối, trông thấy lại có một nhóm người nối đuôi nhau mà vào, Lâm Tịch vốn cho rằng vẫn là người chấp hành ngưng hình đến đây, lại nghe thấy tiếng đoàng đoàng đoàng quen thuộc ở bên trong, là A Lê!
Quả nhiên, trong hai mươi người đi vào, Lâm Tịch chẳng những nhìn thấy A Lê, cũng nhìn thấy La xã đạo mặt như cương thi, còn có Vân Mộng La.
Tất nhiên, cô cũng chỉ nhận biết được ba người này.
Không tùy ý như khi đối mặt người chấp hành sơ cấp vào lần trước, bọn họ đứng thành một hàng, đối diện với đám người chấp hành trung cấp này.
Trong đại sảnh đột nhiên truyền tới một giọng nói máy móc: "Dựa theo quy định của xã khu, những người chấp hành trung cấp đã thành công ngưng hình có ba loại lựa chọn:
Một, tiếp tục đi theo đạo sư lúc trước, nhưng từ giờ khắc này quan hệ của các người biến thành đồng bạn, khi cần thiết đạo sư cũng có thể cùng nhau gia nhập nhiệm vụ.
Hai, lựa chọn treo biển hành nghề tại xã khu, giao nộp huyền tinh ở mức quy định, do xã khu cung cấp nhiệm vụ, tổ chức một mình hoặc là đoàn thể.
Ba, gia nhập chiến đội.
Các người chỉ cần dựa theo ý nguyện của mình tiến hành lựa chọn là được."
Tại giờ khắc này, trong đầu Lâm Tịch xuất hiện ba sự lựa chọn.
Sau đó Lâm Tịch phát hiện liên tục có người chấp hành lựa chọn rồi đột nhiên biến mất, cũng có không ít đạo sư trên người lóe lên từng đợt hào quang.
Lâm Tịch có chút phiền muộn, giọng nói kia quả thực quá không chịu trách nhiệm, ba lựa chọn này cô hoàn toàn không hiểu rõ rốt cuộc mỗi cái có ưu điểm và khuyết điểm gì, nhất là lựa chọn thứ ba càng buồn nôn hơn, thế mà chỉ có bốn chữ khô cằn "Gia nhập chiến đội."
Người chấp hành sơ cấp cô đã tính toán không ra mình làm bao nhiêu năm. Có thể nghĩ, từ trung cấp lên tới cao cấp có lẽ cần mấy trăm năm thậm chí mấy ngàn năm. Một khi lựa chọn, có lẽ sẽ không có cách nào thay đổi, năm tháng lâu dài như vậy, sao lại chỉ đơn giản mấy câu liền có thể khiến người ta tuỳ tiện lựa chọn?
Ngươi nói kỹ càng một chút sẽ chết sao?
Tại sao A Lê chết tiệt cũng không chịu tiết lộ cho cô.
Cô nên đi nơi nào đây?
Lâm Tịch đang buồn bực, đột nhiên trông thấy cái đầu đen sì của A Lê lung lay trái phải, trong đôi mắt to đều là lo lắng.
Cô ấy tìm kiếm một lần lại một lần, ánh mắt so với Chung Hàn Nguyệt vừa rồi không biết vội vàng bao nhiêu.
Cô ấy.. Là đang tìm kiếm chính mình sao?
Bởi vì mang theo lụa mỏng Huyễn Diện, cho nên A Lê tìm không thấy chính mình rồi?
Kỳ thật Lâm Tịch có chút hối hận, nghĩ mãi mà không rõ lúc đó có phải đầu óc mình bị nước vào hay không? Tại sao lại bỏ ra hai trăm huyền tinh mua lụa mỏng Huyễn Diện gì đó, cô lại không có gì không dám gặp người khác. Nhưng rất lâu về sau cô mới biết được, hai trăm huyền tinh cô cho rằng đầu óc nước vào mà lãng phí này, kỳ thật cứu được một mạng của mình.
Trong một đám đạo sư, đầu A Lê là thấp nhất, hơn nữa lúc này Lâm Tịch mới phát hiện trong đám đạo sư này, lại còn có một tên đầu người thân rắn.
Lâm Tịch:(⊙_⊙)
Sao đây sao đây?
Nữ Oa đại nhân à?
Cho nên A Lê trưởng thành như vậy mọi người đều không cảm thấy kinh ngạc.
Sau đó Lâm Tịch nhìn thấy Vân Mộng La bên cạnh Nữ Oa, cô ta thấy A Lê vừa lo lắng vừa băn khoăn, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo.
Nụ cười này khiến Lâm Tịch cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Nụ cười này cũng làm cho Lâm Tịch nhớ tới tiếng kêu cố chấp kia của A Lê: "Tôi chỉ muốn cô ấy, tôi chỉ cần cô ấy!"
Cô nhớ tới mấy lần A Lê che chở mình, nhớ tới lúc ở Tinh Tế A Lê không yên lòng cho sự an toàn của cô mà phân ra một sợi thần thức.
Bọn họ đích thật là cùng chung lợi ích, A Lê làm rất nhiều chuyện cũng là vì có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng Lâm Tịch cảm thấy, A Lê đối với cô, kỳ thật vẫn luôn không tệ.
Có lẽ cô ấy có chút trung nhị, tính tình cũng không tốt lắm, nhưng A Lê thật sự không phải là một người có nhiều ý xấu trong bụng.
Lần này A Lê rõ ràng có điều giấu diếm cô, nhưng trông thấy ánh mắt tội nghiệp của A Lê đang tìm kiếm mình, Lâm Tịch nghĩ đến có lẽ cô ấy cũng có nỗi khổ tâm.
Trong lòng Lâm Tịch lập tức có quyết định.
Đột nhiên trên người A Lê có hào quang loé lên, tùy theo mà đến chính là một người chấp hành giữa sân cũng đã biến mất.
Sắc mặt Vân Mộng La lập tức thay đổi đến mức hết sức khó coi, tên ngu ngốc kia vẫn lựa chọn đi cùng quả trứng thối này!
Lần này chỗ Lâm Tịch xuất hiện, không cần đoán cũng biết, là lựa chọn nơi ở.
Nhìn nhà ở được giải khóa trên màn hình lớn màu lam, lại tăng thêm ba sự lựa chọn trong hệ liệt nhà ở ấm áp: U cốc, khe suối trong vắt, ruộng lúa mạch.
Lâm Tịch nghĩ nghĩ, lựa chọn khe suối trong vắt.
Sau đó, Lâm Tịch chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, tràng cảnh chuyển đổi trong nháy mắt.
Cô đã đến chỗ ở hiện tại.
Nhà ở lần này, mang theo một ngôi nhà nho nhỏ, khoảng chừng mười mấy mét vuông, bên trái là một lùm trúc xanh, bên phải lại là mây che sương quấn, không biết là cái gì, phía trước là dòng sông nhỏ nước chảy róc rách rộng khoảng hơn hai mét, thật đúng là dòng suối trong vắt.
Lâm Tịch đi vào trong phòng, đột nhiên tại tinh thần lực chiếm cứ trong đầu, xuất hiện một khối màn hình cực kỳ nhỏ kiểu bỏ túi, nhìn số liệu phía trước màn hình cùng chính mình không sai biệt lắm.
Lâm Tịch dùng tinh thần lực đụng chạm một chút, lập tức nhận được một nội dung: Đồng bạn A Lê của ngài yêu cầu tiến vào nhà của ngài.
Lâm Tịch lựa chọn đồng ý, sau một khắc A Lê liền gào thét mà đến, đụng vào Lâm Tịch khiến cô ngã nhào một cái.
"Tôi biết cô sẽ không bỏ rơi tôi!" A Lê vui mừng kêu la.
"Đúng vậy, nếu không phải nhìn thấy quả trứng nào đó đều lo lắng đến phát khóc, tôi mới không muốn lại cùng một chỗ với cô ta đâu!" Lâm Tịch lành lạnh nói.
Khuôn mặt tròn đen sì của A Lê hiện lên vẻ ngượng ngùng (trời mới biết Lâm Tịch làm sao nhìn ra được): "Vân hồ ly nói cho cô những thứ kia, kỳ thật trước đó tôi cũng không biết, trong xã khu có rất nhiều thứ, nhất định phải là do cô lĩnh ngộ được hoặc là tiếp xúc đến, mới có thể giải khóa, tôi cũng giống như vậy. Cho nên lúc trước cô hỏi tôi một vài thứ, tôi đều không có cách nào nói cho cô, cũng bởi vì chính cô còn không có giải khóa, rất nhiều thứ tôi cũng không thể nói. Vân hồ ly nói lĩnh đội gì đó với cô bên này tôi mới bắt đầu giải khóa, tôi cũng mới biết được nếu như cô không chọn lựa tiếp tục cùng tôi hợp tác, tôi chỉ có thể lấy được một phần ba phần thưởng của đạo sư."
Lâm Tịch hiểu rõ ý A Lê, nói cách khác, Vân Mộng La biết cô là người chấp hành A Lê lựa chọn, chạy tới đào người cũng không phải vì mình quá ưu tú, mà là cô ta muốn mang chính mình tới đội ngũ của cô ta, A Lê liền lấy không được toàn bộ phần thưởng.
Cho dù Lâm Tịch không tuyển chọn đội ngũ Vân Mộng La, chỉ cần Lâm Tịch nổi lên lòng nghi ngờ đối với A Lê, cảm thấy A Lê đều không nói thật với mình, như vậy trên cơ bản sau khi ngưng hình Lâm Tịch có khả năng rất lớn sẽ không lựa chọn cùng A Lê hợp tác.
Trên thực tế, ban đầu Lâm Tịch quả thật là nghĩ như vậy.
Lâm Tịch mắng: "Vậy sau khi cô giải khóa tại sao không nói với lão tử?"
A Lê gần như muốn khóc lên: "Lúc tôi đang tiêu hóa lý giải đồ vật mới mở khóa, con rối kia liền đi vào mang các người đi ngưng hình. Người ta không kịp nói!"
A, trách không được lúc cô sắp đi lại sốt ruột thành như thế, tên ngốc nghếch này!