Vì tê liệt Lãnh gia, bây giờ An Ngưng Tuyết vô cùng thân cận với Lâm Tịch, hầu như đến thăm mỗi ngày.
Mặc dù Tế Tửu Quốc Tử giám không béo bở bao nhiêu, lại là một chức vị tích lũy nhân mạch cực tốt. Mặc dù tên là phó tam phẩm, nhưng ở trong lòng người bình thường còn có địa vị hơn rất nhiều so với quan viên chính tam phẩm.
An Ngưng Tuyết cũng không nghĩ tới Lãnh gia thế mà lại cho người cha tiện nghi của nàng ta lên tới vị trí như vậy, những thứ giống như vinh quang của gia tộc, ban thưởng vàng bạc châu báu, đối với nàng ta đều là thứ không đáng kể, nàng ta muốn chỉ có năng lượng, long khí.
Chẳng qua, với tình huống trước mắt của nàng ta, bất kể thế nào, cũng là có chút ít còn hơn không, dù sao cũng mạnh hơn một mình nàng ta gian nan đấu đá cầu sinh tồn bên trong hậu cung này.
Từ lúc An Học Văn thăng chức, thỉnh thoảng cũng có phi tần lui tới chỗ nàng ta, nói gần nói xa còn mang theo một tí xíu nịnh nọt.
An Ngưng Tuyết rõ ràng, trên cơ bản người như vậy, chắc chắn trong nhà đều có con cháu cần đi Quốc Tử giám mạ vàng.
Như vậy cũng tốt, nàng ta chuẩn bị có thời gian sẽ gửi thư cho An Học Văn, bảo ông ta lưu ý thêm, kết giao với những người tùy cơ ứng biến giỏi tính toán, học thức uyên bác, lưu lại cho tương lai..
Nghe huyền ca mà biết nhã ý, An Học Văn đương nhiên hiểu rõ ý tương lai là như thế nào, đợi đến lúc đó..
An Học Văn ông ta không cần tiếp tục phụ thuộc.
Mặc dù vị trí này của mình là Lãnh gia tranh thủ mà đến, nhưng ông ta vẫn nhớ rõ chuyện nương tử nhà mình bị phủ Đại tướng quân không chút nào lưu tình đuổi về.
Lãnh gia một môn võ tướng, chắc chắn không ai có năng lực ngồi ở vị trí này, đây là bất đắc dĩ mới đem chính mình đẩy lên, An Học Văn cũng sẽ không cảm kích bọn họ.
Không nói An Học Văn dã tâm bừng bừng trù tính tương lai làm như thế nào để trở thành cận thần của Thiên tử, thậm chí là trở thành nhạc phụ chân chính của Hoàng đế, chỉ nói giờ phút này An Ngưng Tuyết đang soi gương thoa phấn vàng, mỉm cười mặc hồng trang, chờ đợi Sở Dịch đến.
Bây giờ nàng ta vừa được thăng làm Ngưng Tần, đã chuyển đến U Lệ cung chính thức chấp chưởng một cung.
Làm nàng ta vui vẻ không thôi chính là hệ thống cuối cùng tìm được một mặt gương bằng gỗ ngô đồng, một chiếc đàn cỗ bằng gỗ sam trong đống đồ vật Hoàng đế ban thưởng, tuy kém hơn ngọc Phật và vật trang trí bằng san hô kia, tốt xấu cũng tạm được.
Hệ thống nuốt thanh đàn cổ này, cuối cùng thành công giải khóa << Mị cốt thiên thành >> cho nàng ta, An Ngưng Tuyết cực kỳ vui vẻ.
Có người vui vẻ, đương nhiên sẽ có người không vui.
Bên trong U Lệ cung một phái vui mừng hớn hở, bên trong Phúc Hi cung, toàn bộ người hầu đều nơm nớp lo sợ.
Tiếng đồ sứ vỡ nát liên tiếp truyền đến.
Trình Uyển Thu giống như một con mèo bị phỏng, hai chân không ngừng xoay quanh trong nội thất, vào lúc nàng ta đột nhiên cầm lấy một chiếc bình hoa văn hoa sen bằng ngọc trên kệ chuẩn bị đập vỡ, lão ma ma ở một bên rốt cuộc lấy hết dũng khí ngăn cản nói: "Nương nương, không thể đập nó, đây là thứ Hoàng Thượng mới thưởng vào mấy ngày trước!"
Trong đôi mắt phượng của Trình Uyển Thu hiện lên một tia ngang ngược.
Nàng ta luôn cho rằng Dịch ca ca vẫn nhớ rõ tình nghĩa khi còn bé, luôn cảm thấy Dịch ca ca cũng giống như chính mình ngóng trông trò chơi lúc còn thanh mai trúc mã trở thành sự thật.
Lúc đó hắn ta là tân lang, mà nàng ta.. Là tân nương xinh đẹp.
Càng lớn, hắn ta cách nàng ta càng ngày càng xa, càng ngày càng lạ lẫm.
Nàng ta chỉ có thể đem khoảnh khắc trùng phùng gửi gắm vào mộng đẹp hàng đêm.
Về sau, hầu như mỗi vị đế vương cũng không thể nào phòng ngừa cuộc chiến tranh vị vào lúc tuổi già, nàng ta cực lực thuyết phục phụ thân đứng về phía hắn ta.
Rốt cuộc Trình Uyển Thu đạt được mục đích của mình, có được người nam nhân này, người nam nhân nàng ta chờ từ nhỏ đến lớn.
Nhưng có rất nhiều nữ nhân trong cung này, mộng đẹp của nàng ta còn chưa được bao lâu đã bị đánh nát từng chút một, nàng ta cũng không phải là duy nhất, còn có đích nữ Lãnh Ký Du của phủ tướng quân có đãi ngộ tương đương nàng ta.
Sau đó, Trương gia, Lý gia, Triệu gia, Tiền gia..
Mẫu thân nói phải nhẫn được, thủ được mới có thể cuối cùng ngồi vững được.
So với chuyện nam nhân của mình cùng lúc có được mười mấy mỹ nhân, chuyện càng tàn nhẫn hơn là hắn ta đối đãi với nàng ta và Lãnh Ký Du không khác nhau là mấy.
Mẫu thân nói Lãnh gia tay cầm trọng binh, hắn ta có khó xử của mình.
Vào lúc Trình Uyển Thu rốt cuộc có thể dần dần tiếp nhận mọi thứ trước mắt, đả kích càng lớn hơn đến rồi.
Dịch ca ca, cho tới nay nàng ta đều cảm thấy hai nhỏ vô tư Dịch ca ca, vậy mà đã có một nhi tử sáu tuổi, cứ đường hoàng giấu ở trong một góc lãnh cung như vậy, cho thấy sự cố gắng trong nhiều năm qua của nàng ta nực cười cỡ nào.
Vào lúc nàng ta liều mạng nghĩ biện pháp muốn có được cốt nhục của hắn ta mà không gặp thời, sớm đã có người sinh hạ Hoàng trưởng tử cho hắn ta!
Bàn tay trắng nõn mảnh mai đang cầm lấy mép bình giờ phút này đã nổi lên gân xanh, nới lỏng lại siết chặt, siết chặt lại nới lỏng, rốt cuộc giơ lên cao, một tiếng "Bốp" vỡ vụn vang lên lần nữa.
Trong nháy mắt Trình Uyển Thu giống như bị rút đi toàn bộ khí lực, mềm nhũn ngồi phịch trên ghế dựa phía sau, hai tay che mặt, mặc cho nước mắt uất ức dọc theo khe hở bàn tay tùy ý chảy xuống.
Đợi đến khi khóc đủ rồi, Trình Uyển Thu nhận lấy chiếc khăn ma ma đưa tới lau mặt, mặc dù đôi mắt đã sưng đỏ, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén.
"Bạch Chỉ!"
"Có nô tỳ."
"Ngươi đeo cái này vào, đi một chuyến đến Thanh Tâm điện. Nhớ rõ làm sạch sẽ một chút, đừng lưu lại cái đuôi."
Một buổi tối này, mỗi người đều bề bộn nhiều việc.
Trình Uyển Thu vội vàng đập chén trà, Lâm Tịch vội vàng luyện trùng.
Nàng đã liên tục thất bại ba ngày.
Trong Tử Chú thuật, nếu như phân kỹ càng tỉ mỉ, có ba loại hồn khống, thi khống, thi trùng khống. Chú thuật sư có thể căn cứ vào tình huống cụ thể nhập gia tuỳ tục quyết định muốn luyện loại nào.
Chẳng hạn như trong vị diện tận thế trang viên, Lâm Tịch sử dụng chính là thi khống, khiến sinh vật vừa mới chết trở về trong thân thể của mình; thi trùng khống cảnh giới cao nhất chính là Vương Trùng trong vị diện ly hồn kia, một khi đạt đến cảnh giới đại thành, chính là một trợ lực cực kỳ khủng bố; mà hồn khống, chính là thoát ly thể xác, đơn thuần lấy trạng thái linh hồn tồn tại, hơi giống kiểu dưỡng tiểu quỷ ở Thái Lan.
Chẳng qua tương đối mà nói, dưỡng tiểu quỷ tàn khốc hơn rất nhiều, khả năng bị phản phệ cũng rất lớn.
Tất cả kỹ năng của nàng đều có thể sử dụng trong thế giới này, ngoại trừ lỗ đen vẫn không thể tiến vào như cũ.
Nhưng áp chế thực sự quá lớn, đến lâu như vậy, trừ bỏ ngày cùng Hoàng đế đắp chăn bông nói chuyện phiếm, mỗi ngày Lâm Tịch đều không ngừng tu tập hai mươi Đoạn Cẩm, bây giờ mới miễn cưỡng mở ra một đầu kinh mạch.
Nguyệt Chi Tôi Thể thuật bởi vì hầu như Lâm Tịch đều rèn luyện thân thể vào đêm trăng tròn, cho nên tiến cảnh hơi mạnh hơn một chút, cũng chỉ qua cấp 1.
Tử Chú thuật đương nhiên cũng nằm trong hàng ngũ bị áp chế.
Mỗi lần thất bại, hậu quả chính là đau đầu đến mức muốn nổ tung, nàng liên tục niệm tụng Ngưng Tâm Quyết cũng không có tác dụng bao nhiêu.
Bây giờ trên trán Lâm Tịch bị Vãn Thúy siết một sợi dây lưng, nhìn thật sự có cảm giác bệnh Tây Thi, tất nhiên nếu kết hợp hành vi trước mắt của Lâm Tịch, nói như một bà cốt càng phù hợp hơn.
Lần này lại thất bại, Lâm Tịch phiền muộn đến mức muốn cào tường.
Mắt thấy lần này con bọ cạp kia đều không thể chống đỡ đến khi nàng vẽ xong chữ << Sinh >>, sinh cơ trực tiếp tán loạn.
Lâm Tịch dặn dò Thải Liên ngày mai tiếp tục ra ngoài bắt ngũ độc cho nàng, nàng cũng không tin không được.
Cơ bắp trên mặt Thải Liên đang run rẩy, khuê tú nhà ai hung hãn giống như nương nương nhà nàng ta? Không có việc gì ngắm hoa, đấu cỏ, đánh bài lá cây một chút cũng tốt! Nàng vừa vặn rất tốt, suốt ngày chơi côn trùng.
Quái là có chút quái, chẳng qua người chủ tử này không có vẻ kiêu ngạo gì, lúc không có người ngoài, đối với mấy người ám vệ này đặc biệt tốt.
Những ám vệ tử sĩ như các nàng, cho người nào nhất định phải trung với người đó, mặc dù nhìn chủ tử có vẻ tùy tiện, nhưng thật ra là một người cẩn thận, cũng là quan sát hồi lâu mới hoàn toàn không thêm đề phòng năm người các nàng.
Lâm Tịch nằm ở trên giường, đau đến mắt nổi đom đóm, Vãn Thúy vừa lải nhải nàng không thương tiếc chính mình, vừa nhẹ chân nhẹ tay xoa bóp đầu cho nàng.
Thải Vi phụ trách tìm hiểu tin tức các cung trở về.
Lâm Tịch thấy mặt nàng ta lộ vẻ cổ quái, hỏi: "Làm sao vậy?"
Thải Vi đáp: "U Lệ cung xảy ra chuyện."