Một là có thể nâng cao độ nổi tiếng của cô, hai là có thể tiêu trừ ảnh hưởng xấu của cuộc chiến weibo hôm qua.
Thứ ba quan trọng nhất là, cô bất động thanh sắc đề phòng Kiều Ôn Noãn dùng thủ đoạn nhỏ với mình.
Cho tới bây giờ Cảnh Hảo Hảo cô đều là như vậy, người không phạm ta, ta không phạm người, chỉ cầu chính mình bình an vô sự, không cầu đại phú đại quý.
Cảnh Hảo Hảo cong khóe môi lên, nhẹ nhàng cười cười với Kiều Ôn Noãn, nói: “Tôi đi toilet một chút, rửa sạch quần áo của mình.”
Sắc mặt Kiều Ôn Noãn đỏ một trận, trắng một trận, rõ ràng cô ta là muốn khiến cho Cảnh Hảo Hảo khó chịu, kết quả sao lại biến thành cô ta?
Một vở diễn êm đẹp, cô lại có thể làm giá y cho Cảnh Hảo Hảo!
Chỉ là, Cảnh Hảo Hảo cô cũng đừng đắc ý quá sớm, cô ta đã chuyển phát nhanh đoạn tán gẫu của cô và Thẩm Lương Niên cho Lương Thần, cô ta cũng không tin, Lương Thần là người đàn ông sống an nhàn sung sướng cao cao tại thượng như vậy, nhìn thấy người phụ nữ mình cảm thấy hứng thú chân đứng hai thuyền, lại sẽ dễ dàng tha cho Cảnh Hảo Hảo cô!
......
Cảnh Hảo Hảo đi đến toilet, đối diện gương chậm rãi thở ra một hơi.
Không biết có phải do gần đây không gia những bữa tiệc này hay không, trong chốc lát như vậy, cô lại cảm thấy có chút mệt mỏi.
Cảnh Hảo Hảo đi ra từ toilet, đối diện gương dặm phấn lại một chút, lúc xoay người vừa mới chuẩn bị rời khỏi toilet, điện thoại của cô vang lên.
Cảnh Hảo Hảo lấy ra, nhìn thoáng qua là Lương Thần gọi tới.
Cảnh Hảo Hảo dừng một chút, tiếp nghe: “Alo?”
“Tôi ở cửa khách sạn Tứ Quý, cho em mười phút, tự mình đi ra cho tôi, nếu không tôi sẽ tự mình đi vào kéo người!”
Người đàn ông chỉ để lại cho cô một câu, liền không nói thêm lời gì nữa cúp điện thoại.
Cảnh Hảo Hảo nghe âm bận trong điện thoại, nhíu nhíu mày, mơ hồ cảm giác được tâm tình Lương Thần không phải đặc biệt tốt.
Cô biết, Lương Thần nói được sẽ làm được, cho nên nhét điện thoại di động vào trong túi, không dừng lại chút nào trực tiếp rời khỏi bữa tiệc.
......
Cảnh Hảo Hảo vừa ra khách sạn Tứ Quý, liền nhìn thấy cỗ xe Land Rover khí phách của Lương Thần nhấp nháy đèn, dừng ở ven đường.
Cô nhìn nhìn trái phải, phát hiện không có phóng viên nào, lúc này mới vội vàng mở cửa xe, chui vào.
Lương Thần cũng không có để ý cô, cũng không có nhìn cô, chính là trong nháy mắt cô lên xe, trực tiếp đạp chân ga, xe chợt vọt ra ngoài.
Cảnh Hảo Hảo còn chưa có ngồi ổn, bị anh dùng lực lao ra như vậy, khiến cho cả người lập tức ngã xuống chỗ ngồi.
Lương Thần chỉ chuyên chú lái xe, sắc mặt thoạt nhìn không chút gợn sóng, nhưng Cảnh Hảo Hảo lại nhìn đến có chút run như cầy sấy.
Tốc độ xe Lương Thần rất nhanh, lái đến đáy lòng Cảnh Hảo Hảo chột dạ một trận, anh chợt thắng gấp, xe dừng ở giữa đường.
Phía trước vừa vặn là đèn xanh đèn đỏ.
Lương Thần xoay qua, nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo, xuyên thấu qua cửa sổ bên phía Cảnh Hảo Hảo, vừa vặn nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc
Ánh mắt anh âm trầm, giây tiếp theo liền trực tiếp hạ cửa kính xe bên phía Cảnh Hảo Hảo xuống, cầm đồng tiền xu trên xe của mình, chuẩn xác không nhầm ném về cửa sổ của chiếc xe kia
Cảnh Hảo Hảo theo bản năng xoay qua nhìn, cửa xe vì bị ném trúng chậm rãi hạ xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn của Thẩm Lương Niên.