Cô yêu Lương Thần?
Cảnh Hảo Hảo cảm thấy trái tim mình như là bị cái gì đó hung hăng đánh trúng, nháy mắt liền ngừng nhảy lên, dưới tay vô thức nắm chặt điện thoại di động, làm sao có thể, sao cô có thể sẽ thích Lương Thần?
Tối hôm qua trong đầu cô còn nghĩ về vấn đề này...... Chẳng qua rất nhanh liền bị cô phủ quyết, hiện tại, Tiên nhi cũng nói như vậy......
Trong đầu Cảnh Hảo Hảo hỗn loạn thành một đoàn, kinh ngạc ngồi ở trên sô pha, sau một lúc lâu cũng không có nói chuyện.
“Chị Hảo Hảo? Chị Hảo Hảo?”
Cảnh Hảo Hảo hoàn hồn, nhìn vẻ mặt cười mờ ám của Tiên nhi trước mặt, không biết vì cái gì, đáy lòng lại nổi lên một tầng chột dạ, cô kích động đứng lên từ trên chỗ ngồi, nói một câu: “Chị đi toilet một chuyến.”
Liền vội vàng rời đi.
Cảnh Hảo Hảo tiến vào toilet, trực tiếp tìm một gian phòng, đóng cửa lại, ngồi ở trên bồn cầu, mới mở miệng thở dốc.
Sau đó, dưới đáy lòng không ngừng báo cho chính mình, bình tĩnh, bình tĩnh!
Cảnh Hảo Hảo nhắm mắt lại, nghĩ gần đây chính mình và Lương Thần tiếp xúc một đoạn thời gian, sau đó dưới đáy lòng yên lặng nói cho chính mình, cô chỉ là, gần đây chơi tương đối thân với Lương Thần mà thôi, hơn nữa...... lúc trước cô và Lương Thần kết hôn không đến một ngày liền ly hôn, anh trai anh cầm cầm chi phiếu muốn cho cô rời đi, cô và anh hoàn toàn là không có khả năng!
Người khác đều nói, người yêu nhau, tách ra là không thể làm bạn bè, nhưng là trước kia cô và Lương Thần hoàn toàn không có yêu nhau, hiện tại bọn họ chỉ là bạn bè mà thôi......
Cảnh Hảo Hảo lặp lại an ủi chính mình dưới đáy lòng rất lâu, tâm tình cả người mới bình tĩnh xuống.
Đợi khi cô đứng lên, cô phát hiện, trên trán của mình lại toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
......
Cảnh Hảo Hảo đi ra từ gian phòng, đi đến trước bục rửa mặt, lúc vừa định trở lại đường ngay, kết quả nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc đứng trước mặt chính mình.
Cảnh Hảo Hảo nghĩ rằng, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, sao cô ở nơi này cũng có thể đụng tới Kiều Ôn Noãn?
Cảnh Hảo Hảo theo bản năng muốn xoay người lui về trong phòng kế của toilet, kết quả cô gái soi gương nâng mí mắt lên, xuyên thấu qua gương đối diện với tầm mắt của cô.
Trong nháy mắt Kiều Ôn Noãn nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, sửng sốt khoảng mười giây, mới hồi phục tinh thần lại, sau đó nghiêng thân đi, nhìn Cảnh Hảo Hảo, lên tiếng gọi tên của cô: “Cảnh Hảo Hảo.”
Cảnh Hảo Hảo từng không thích Kiều Ôn Noãn, nhưng ngại ở chung một công ty, mọi người cũng không có xé rách mặt, cô vẫn đều giả bộ lạnh nhạt, nhưng khi cô biết cô ta và Thẩm Lương Niên sau lưng cô lêu lổng hai năm, cô ngay cả giả bộ lạnh nhạt với Kiều Ôn Noãn cũng lười giả.
Lúc trước khi cô đi theo Lương Thần cùng đi ăn Nam Kinh, đụng phải đạo diễn tên Tôn Nham kia, từ trong lời nói của anh, cô biết, đêm đó mình là bị bỏ thuốc, mới bị đưa đến trong phòng Lương Thần.
Lúc ban đầu cô liền hoài nghi là Kiều Ôn Noãn ra tay, trong đêm nói chuyện với Tôn Nham kia, cô liền khẳng định là cô ta.
Hiện tại đột nhiên gian chạm mặt như vậy với Kiều Ôn Noãn, sắc mặt Cảnh Hảo Hảo, trong nháy mắt liền lạnh xuống, cô đối mặt Kiều Ôn Noãn hô thẳng tên, cũng không có ý tứ mở miệng nào.
Kiều Ôn Noãn như là hoàn toàn không quan tâm cô có thể để ý tới cô ta hay không, chỉ chậm rãi mở bước chân đi tới trước mặt của cô, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Cảnh Hảo Hảo, có phải hiện tại Thẩm Lương Niên cùng một chỗ với cô không?”
Cảnh Hảo Hảo cười lạnh kéo môi một cái, nghĩ đến chính mình dù sao cũng không đi WC, liền quyết định không rửa tay, trực tiếp xoay người chạy lấy người.