Mẹ Lương Thần, vừa đếm kim dan, vừa nói: “Nhận điện thoại.”
Chị dâu cả của Lương Thần, buông cuộn len xuống, một tay cầm kim đan, một tay tiếp nghe điện thoại: “Alo, xin chào, nơi này là nhà họ Lương.”
“Chào co, đây là bệnh viện nhân dân của thành phố Giang Sơn, có một tiên sinh tênLương Thần, uống một lượng lớn thuốc ngủ, đang cấp cứu, xin hỏi cô là người nhà ngài ấy đúng không?......”
Chị dâu cả Lương Thần nghe một câu thế, que đan trong tay choang liền rơi xuống dưới.
Mẹ Lương Thần đang đan áo len và chị dâu hai đều nghiêng đầu nhìn về phía chị dâu cả.
Trong điện thoại, tiếng nói lễ phép của y tá còn đang truyền đến không ngừng: “Chào cô, xin hỏi cô còn ở đó không? Alo? Alo?”
“Chỉ cả, xảy ra chuyện gì?” Chị dâu hai của Lương Thần hỏi một câu.
Chị dâu cả của Lương Thần không có phản ứng gì, chỉ là sắc mặt trở nên có chút tái nhợt.
Lúc này chị dâu cả của Lương Thần mới phục hồi tinh thần lại, liếc mắt nhìn mẹ Lương Thần một cái, đầu tiên là nhặt điện thoại lên, nói một câu với bên trong: “Đã biết, lập tức đến.”
Sau đó, chặt đứt điện thoại, chị dâu cả của Lương Thần xoay qua, nói với mẹ và chị dâu hai của Lương Thần: “Vừa rồi trong bệnh viện gọi điện thoại tới, nói A Thần uống thuốc ngủ......”
Tiếng nói của chị dâu cả Lương Thần còn chưa rơi xuống, mẹ Lương Thần lập tức như là mất đi khí lực, mềm nhũn ở trên sô pha.
Sau một lúc lâu, mẹ Lương Thần mới nói: “Nhanh gọi điện thoại cho đám người Lương Chu Thiên, nếu A Thần có mệnh hệ gì, ta cũng không sống nổi!”
Chị dâu cả và chị dâu hai của Lương Thần chia ra lên tiếng, vội vàng lấy di động ra, bắt đầu gọi điện thoại ra bên ngoài.