..
Nước mắt Kiều Ôn Noãn, rơi xuống càng hung mãnh , cô cũng không muốn như vậy, cô cũng không muốn một lần lại một lần xuống tay với Cảnh Hảo Hảo, nhưng cô không có cách nào, cô chính là cố chấp yêu người đàn ông tên là Thẩm Lương Niên này, cô muốn cùng một chỗ với anh, mặc kệ anh thích cô, hay là chán ghét cô, cô cũng từng nghĩ để chính mình buông tay, nhưng cô vừa nghĩ đến sau khi buông anh ra, cô liền thật sự hai bàn tay trắng ...... Cô liền cảm thấy thế giới của mình, khó chịu như là long trời lỡ đất.
“Thẩm Lương Niên, ngày 21, trước ngày 21, em muốn anh đi cục dân chính lĩnh chứng với em, nếu anh không theo thời gian em hẹn, em tuyệt đối sẽ đi nói cho người nhà họ Lương, trừ phi anh thật sự giết em, nếu không, em trôi qua không tốt, mọi người ai cũng đừng nghĩ tốt hơn.”
“Qua ngày 21, Cảnh Hảo Hảo liền thành vợ của Lương Thần, cho dù cô ta thật sự bị kiểm tra ra không có mang thai, nhà họ Lương cũng sẽ không buộc bọn họ lập tức ly hôn, nếu Lương Thần thật sự yêu cô ta, tuyệt đối sẽ nghĩ biện pháp bảo vệ cô ta. Em thừa nhận, mỗi một chuyện em làm đều là đang nhằm vào Cảnh Hảo Hảo, nhưng lúc này đây anh yên tâm, chỉ cần anh làm lựa chọn đúng, cô ta tuyệt đối sẽ không có bất cứ chuyện gì.”
Thẩm Lương Niên nghe đến đó, trong nháy mắt như là mất đi toàn bộ khí lực, cánh tay lập tức liền rũ xuống, trong đầu anh, ngây ngốc thành một mảnh.
Là tự làm bậy, không thể sống sao?
Năm đó, là anh một tay phá rối cuộc sống an bình của anh và Cảnh Hảo Hảo, hiện nay, anh và Cảnh Hảo Hảo đã tách ra, cô vẫn luôn bởi vì anh mà bị liên lụy......
Trong đầu Thẩm Lương Niên, trong nháy mắt nghĩ đến tối hôm qua mình ở ngoài biệt thự nhà Lương Thần, nhìn được cảnh tượng kết hôn, tinh mỹ động lòng người.
Anh từng nói qua, anh muốn cưới cô làm vợ, kết quả, mỗi người đi một ngả.
Nay cô rốt cục có thể làm cô dâu, chẳng lẽ, lại một lần nữa làm cho hết thảy đều trở thành bọt nước sao?
Thẩm Lương Niên ngửa đầu, nhìn bầu trời đêm tối đen, trời biết, đáy lòng anh có không cam lòng cỡ nào.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn nhẹ nhàng mà gật gật đầu với Kiều Ôn Noãn, nói: “Được, cô chờ tin tức của tôi.”
Cả người Kiều Ôn Noãn trong nháy mắt im lặng xuống, lộ ra một thần thái thực cảm thấy đủ thỏa mãn, vui vẻ như muốn khóc lên, cô thật cẩn thận mở miệng, nói: “Lương Niên, anh sẽ lấy em làm vợ, đúng không?”
Thẩm Lương Niên không nói gì, chậm rãi xoay người, leo lên xe, giẫm chân ga, chậm rãi rời đi.
Thật ra như vậy rất tốt.
Hai người anh và Kiều Ôn Noãn, một nam cặn bã, một nữ hạ tiện, xứng đáng hành hạ nhau đến già như thế.
Thật ra như vậy thật sự rất tốt.
Ít nhất, từ nay về sau, Kiều Ôn Noãn sẽ không đi trêu chọc Cảnh Hảo Hảo.
Ngày 18 tháng 5, thời tiết có chút âm u, ánh mặt trời một lát sáng rỡ, một lát biến mất, không khí thoáng có chút nặng nề, không có một chút gió.
Sáng sớm chưa đến bảy giờ, Lương Thần liền bò dậy từ trên giường, đi vào phòng tắm rửa mặt sạch sẽ một chút, sau đó quấn áo choàng tắm đi ra, nhẹ nhàng đi đến trên giường, nhẹ giọng hô hai tiếng với Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo đang ngủ say, có chút không hờn giận bị Lương Thần quấy rầy giấc ngủ, lật người, tiếp tục ngủ.
Giấc ngủ cả đêm, khiến cho làn da Cảnh Hảo Hảo thoạt nhìn thủy nộn trắng nõn, Lương Thần kìm lòng không đậu cúi đầu, cắn cắn gò má cô hai cái.
Cảm giác hơi tê dại, nháy mắt truyền khắp toàn thân Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo cọ cọ đầu, xốc chăn lên, trùm lên trên mặt của mình.
“Hảo Hảo, rời giường.”