Sau khi Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy Tôn Nham, tâm tình cả người liền không có tốt như lúc ban đầu, khẩu vị cũng không có, sau khi trở về, bộ dáng ăn cơm có vẻ có chút thiếu hăng hái.
Ăn xong cơm chiều, Lương Thần tính tiền, hai người đi ra từ trong nhà hàng, lúc này Cảnh Hảo Hảo mới phát hiện, bởi vì trời lạnh, khăn quàng cổ và mũ khi mình đi ra khỏi nhà còn để trong phòng bao.
Lương Thần bảo Cảnh Hảo Hảo chờ ở tầng một khách sạn, chính mình lộn trở lại phòng bao tầng hai đi lấy.
Trong khách sạn tràn ngập khí ấm, cũng không cảm thấy lạnh, vừa mới bước ra khách sạn, Cảnh Hảo Hảo liền bị một trận gió lạnh thổi co rúm lại một chút.
Cảnh Hảo Hảo vươn tay, muốn nhận khăn quàng cổ trong tay Lương Thần mang lên, người đàn ông lại giành trước một bước tự nhiên cầm lấy khăn quàng cổ, khoát lên trên cổ của cô
Nơi này tiêu phí cao, tới nơi này đều là kẻ có tiền của thành phố Giang Sơn, phần lớn đều là nhận thức Lương Thần, lúc ra vào cửa khách sạn, thấy một màn như vậy, đáy mắt đều toát ra thần thái kinh ngạc, khách khách khí khí lên tiếng chào hỏi với Lương Thần, nhưng tầm mắt đều nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo gắt gao, đánh giá từ trên xuống dưới.
Cảnh Hảo Hảo bị người nhìn có chút không được tự nhiên, có chút cứng ngắc ngẩng đầu, muốn tự mình động thủ, Lương Thần lại cầm lấy mũ, đội lên trên đầu cô, vẻ mặt tự nhiên thay cô kéo xuống, che lỗ tai đi, sau đó giống như là người không có việc gì, ôm thắt lưng của cô, đi về phía xe cách đó không xa.
......
Thẩm Lương Niên phát ngốc hồi lâu, mới phục hồi tinh thần lại, giãy dụa đứng lên từ dưới đất, vừa định lái xe rời đi, nghĩ đến di động của mình còn ở trong khách sạn, liền mở bước chân có chút hư phù, đi về phía khách sạn.
Còn chưa đi tới bãi đỗ xe, anh liền nhìn thấy Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo đứng ở cửa.
Người đàn ông vẻ mặt cẩn thận đang mang khăn quàng cổ và mũ thay cô gái, hình ảnh như vậy, đẹp đến làm cho người ta hít thở không thông.
Rất có một loại cảm giác kim đồng ngọc nữ, ông trời tác hợp cho.
Ông trời tác hợp cho?
Nghĩ đến năm chữ đó, Thẩm Lương Niên nhịn không được câu môi cười khẽ một chút, công ty anh đi vào quỹ đạo, Cảnh Hảo Hảo dần dần ổn định trong vòng giải trí, lúc bọn họ trôi qua ngày càng tốt đẹp, anh liền bắt đầu mang theo Cảnh Hảo Hảo ra vào một vài nơi sa hoa của thành phố Giang Sơn, lúc ấy có người nhìn thấy anh và Cảnh Hảo Hảo, cũng nói bọn họ là ông trời tác hợp cho.
Thẩm Lương Niên nhịn không được có chút muốn cười, anh hơi lui về sau hai bước, tránh ở sau một chiếc xe, nhìn Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo đi vào bãi đỗ xe, lái xe rời đi, hồi lâu sau, mới mất hồn mất vía đi vào khách sạn.
Thẩm Lương Niên cũng không có rời đi, mà là một mình buồn bực uống rượu, anh cũng không biết rốt cuộc chính mình uống bao nhiêu, chỉ là cảm thấy chất lỏng cay đắng như vậy, rót vào trong bụng, lúc cháy chính lên, có thể giảm bớt đau đớn trong ngực mình.
Uống đến cuối cùng, cả người anh đều choáng váng hồ đồ, mơ hồ cảm giác được có người đang nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói chút gì đó bên tai mình, nhưng anh lại không có lắng nghe.
Qua không bao lâu, cửa phòng bao lại bị đẩy ra, lúc này đây tựa hồ là tiến vào vài người, lộn xộn nói gì đó ở bên tai anh, sau đó anh liền cảm giác có người nâng mình đi ra khỏi phòng bao, bước chân anh có chút hư phù, như là dẫm trên đám mây.
Lại qua một đoạn thời gian rất dài, dưới thân anh liền biến thành giường mềm mại, rất thoải mái, sau đó, anh liền nhắm hai mắt lại, lâm vào cõi mộng.
Lúc Thẩm Lương Niên tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau, bức màn không có đóng lại, ánh nắng chói mắt chiếu khiến mắt anh hơi đâm đau.