“Tôi đã nói nhìn Cảnh tiểu thư rất quen mắt, hóa ra là đại minh tinh, bộ dáng quả nhiên xinh đẹp.”
“Cô xem làn da Cảnh tiểu thư, trắng giống như tuyết, tôi hâm mộ muốn chết.”
Cảnh Hảo Hảo biết, những người này, có lẽ hoàn toàn không có xem qua phim cô diễn, có lẽ là xem qua, cũng hoàn toàn không nhớ rõ nhân vật của cô, nhưng bọn họ khen cô như vậy, là vì sự tồn tại của Lương Thần.
Cảnh Hảo Hảo bình tĩnh cười khẽ.
“Cảnh tiểu thư cười rộ lên rất sạch sẽ, khó trách sẽ khiến Lương tổng coi trọng.”
“Lương tổng nhất định đối với cô rất tốt đi, Cảnh tiểu thư.” Có người dùng ngữ khí có hàm chứa vài phần bát quái tới gần nói: “Cô theo Lương tổng, khẳng định là không thể thiếu chỗ tốt, Lương tổng có tặng cô nhà và xe không?”
Lúc ban đầu Cảnh Hảo Hảo không có phản ứng kịp rốt cuộc những lời này là ý tứ gì, liền nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
“Làm sao có thể? Lương tổng có tiền như vậy, sao sẽ không tặng đồ gì cho cô? Chẳng lẽ Lương tổng trực tiếp cho cô tiền? Chi phiếu hay là thẻ ngân hàng?”
Cảnh Hảo Hảo nghe đến đó, mới hiểu rõ bọn họ muốn hỏi là cái gì.
Nói là hỏi, không bằng nói là bọn họ muốn tìm hiểu.
Trên thế giới này, không ít phụ nữ đều luẩn quẩn ở trong vòng người giàu có, quý tộc, có hôn nhân quý tộc, cho nên đối với bọn họ mà nói, cũng không cần tu thành chính quả, chỉ muốn kết giao hoặc là giao dịch trong khoảng cuộc sống này, vơ vét được vài thứ liền đủ để cho tương lai nửa đời sau của bọn họ cơm no áo ấm. Nói vậy những người trước mặt này đã coi cô coi thành phụ nữ bám vào người giàu có.
Cảnh Hảo Hảo theo bản năng muốn mở miệng giải thích chuyện không phải như vậy, nhưng giật giật môi, cô lại không biết nên giải thích như thế nào. Tuy rằng cô không phải là phụ nữ chủ động tiến lên bám vào người giàu có muốn lấy tiền vật, nhưng dù sao giữa cô và Lương Thần có chỉ là quan hệ bất chính.
Dựa theo chênh lệch giữa cô và Lương Thần, bất luận kẻ nào thấy được, cũng chỉ sẽ cảm thấy là cô muốn tiền của anh, cô nói cô là bị anh buộc ở lại bên người anh, sợ là người khác nghe xong, chỉ sẽ cảm thấy là một hồi chê cười đi.
Cuối cùng, Cảnh Hảo Hảo cũng chỉ đơn giản cười cười, tìm cớ, muốn đi lên ban công hít thở không khí một chút.
Đứng ở bên cửa sổ, Cảnh Hảo Hảo mới phát hiện tuyết rơi, trên đất đã muốn hiện lên một tầng trắng mỏng manh.
Bông tuyết im hơi lặng tiếng rơi xuống, sau thân thể của cô tràn ngập này tiếng nói chuyện của phụ nữ, tiếng hoan hô đánh bài của đàn ông.
Cảnh Hảo Hảo quay đầu lại, nhìn trong phòng tràn đầy ánh sáng tráng lệ, phụ nữ đều là mặc quần áo sa hoa, mang theo trang sức sang quý, đàn ông đánh bài thắng thua, đều tính bằng đơn vị hàng nghìn.
Nếu không phải Lương Thần, có lẽ cả đời của cô cũng sẽ không kiến thức gặp qua được người xa xỉ như vậy.
Không khí trước mắt thoạt nhìn giống như tết âm lịch này, náo nhiệt vui mừng.
Nhưng những náo nhiệt vui mừng đó, lại cách cô thực xa xôi.
Cảnh Hảo Hảo chậm rãi xoay người, nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ, ngẩn người, qua không biết bao lâu, đột nhiên bên hông căng thẳng, sau đó liền rơi vào trong một lồng ngực quen thuộc, ngay sau đó bên tai mình có hơi thở nóng hổi truyền đến: “Sao lại ở chỗ này một mình?”
Cảnh Hảo Hảo quay đầu, nhìn thoáng qua Lương Thần: “Cảnh tuyết nơi này rất đẹp.”
Lúc này Lương Thần mới ngẩng đầu, nhìn bông tuyết bay lả tả bên ngoài, không có lên tiếng.
Lúc anh đang đánh bài, vẫn đều đang chú ý cô, kết quả chưa đến chốc lát, liền phát hiện không thấy cô, nhìn chung quanh cũng không có tìm được cô, không yên lòng chơi một ván, liền tìm cớ rời đi, vừa định ra khỏi phòng đi tìm cô, liền nhìn thấy một mình cô đứng ở trên ban công, nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người.