Mục lục
Tổng giám đốc đoạt tình - giành lại vợ yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Lương Niên nhìn thần thái sắp khóc của Cảnh Hảo Hảo, lực tay nắm Cảnh Hảo Hảo mạnh mẽ, cuối cùng mới tách ra từng chút một.


“Lương tổng.” Trợ lý Lương Thần nhìn thấy Lương Thần đi tới, lập tức cung kính tránh thân ra.


Lương Thần không có thần thái gì vòng qua cửa xe đi tới, nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo bên trong, trên mặt như kỳ tích nở nụ cười: “Hảo Hảo, chơi cao hứng không?”


Chỉ một câu hỏi như vậy, hỏi Cảnh Hảo Hảo run như cầy sấy, cô mở cửa xuống xe, còn chưa có mở miệng nói chuyện, Lương Thần liền dẫn đầu lên tiếng nói:“Lâm Nam, mang Cảnh tiểu thư về trên xe đi.”


“Vâng, Lương tổng.” Lâm Nam khách khí làm một thế tay mời với Cảnh Hảo Hảo:“Cảnh tiểu thư, mời.”


“Hảo Hảo!” Thẩm Lương Niên gọi một tiếng tên Cảnh Hảo Hảo, nhanh chóng cởi dây an toàn.


Cảnh Hảo Hảo dừng bước chân một chút, nghiêng đầu muốn liếc mắt nhìn Thẩm Lương Niên một cái, nhưng đầu chỉ nghiêng một nửa, giọng nói Lương Thần liền truyền đến lần nữa, mang theo một chút không kiên nhẫn rõ ràng: “Nhanh lên!”


Cảnh Hảo Hảo đành phải cường ngạnh chuyển vòng nửa đầu lại, tay cầm gắt gao, từng bước một tiêu sái đi tới xe của Lương Thần.


“Hảo Hảo!” Thẩm Lương Niên đẩy xe ra, vội vàng xuống xe, liền đuổi theo phía sau Cảnh Hảo Hảo.


Chỉ là anh vừa mới đi chưa được một bước, Lương Thần liền nhanh chóng vươn tay, kéo lấy cánh tay Thẩm Lương Niên, dùng sức một cái, liền trực tiếp ấn Thẩm Lương Niên đến trên đầu xe.


Lương Thần nhìn xuống Thẩm Lương Niên từ trên cao, trong ánh mắt nhìn anh ta đã có tức giận bốc lên, anh hừ cười một tiếng, bình tĩnh nói: “Lương Niên, tôi đã nhịn anh rất lâu, đừng ý đồ khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi!”


Nói xong, Lương Thần liền chậm rãi buông Thẩm Lương Niên ra, hất tay áo, lại khôi phục bộ dáng vênh váo hung hăng nhất nước chảy không lọt như trước.


Thẩm Lương Niên hiểu Lương Thần, anh ta biết Lương Thần như vậy là đang thật sự tức giận, anh ta nghĩ cũng không không nghĩ liền đứng lên, nói: “Anh có cái gì trực tiếp hướng về tôi, đừng làm khó dễ Hảo Hảo, chuyện lần này, không liên quan đến cô ấy.”


Lương Thần phốc liền bật cười, anh chậm rãi xoay qua, đáy mắt nhìn Thẩm Lương Niên là một mảnh âm hàn, hơi hơi nâng cằm, có vẻ có chút cao ngạo nói: “Thẩm Lương Niên, anh đừng đã quên, Cảnh Hảo Hảo là phụ nữ của tôi, tôi muốn đối với cô ấy như thế nào là chuyện của tôi, không liên quan gì đến một người ngoài như anh!”


Lời này của Thẩm Lương Niên là có ý tứ gì? Hướng về phía anh ta đi? Làm như anh ta và Cảnh Hảo Hảo giống như là uyên ương sống chết, liều mạng muốn che chở tốt cho cô! Có phải xem Lương Thần anh không tồn tại không!


Lương Thần tiếp tục tự giễu cười lạnh một chút, đột nhiên như là nhớ tới cái gì, nói với Thẩm Lương Niên: “Anh có thời gian ở trong này suy nghĩ tôi và Cảnh Hảo Hảo như thế nào, không bằng suy nghĩ thật tốt một chút, phải giải thích như thế nào với tiểu tình nhân theo anh hai năm đi.”


Kiều Ôn Noãn nghĩ cô ta thông minh, đến chỗ Lương Thần anh muốn mượn tay anh đối phó Cảnh Hảo Hảo, cô ta thật đúng là nghĩ rất tốt! Đối với cô ta, Lương Thần anh hoàn toàn khinh thường cho ra tay.


Không phải cô ta thích Thẩm Lương Niên sao? Yêu đến chết đi sống lại, sợ hãi mất đi. Tốt lắm, Lương Thần anh ngượ lại muốn nhìn, là Kiều Ôn Noãn nháo Cảnh Hảo Hảo người ngã ngựa đổ, hay là Lương Thần anh nháo cô ta và Thẩm Lương Niên người ngã ngựa đổ!


Nghĩ đến đây, Lương Thần tiếp tục không nhanh không chậm bổ sung một câu: “Nếu không phải tiểu tình nhân kia của anh bôn ba chạy đến công ty tôi náo loạn, tôi cũng không biết anh và Cảnh Hảo Hảo tro tàn lại cháy đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK