Hảo Hảo, đây là một chuyện cuối cùng anh làm cho em.
Lúc trước anh vẫn cảm thấy, đối mặt với tình yêu, là ích kỷ, anh cũng ích kỷ nghĩ rằng, khiến cho em và Lương Thần hiểu lầm nhau, như vậy em có thể sẽ trở lại bên người anh.
Nhưng hiện tại...... anh thật sự hy vọng, lúc này đây em là hận anh từ trong xương, như vậy...... đợi đến một ngày đó trong tương lai, khi em biết anh rời khỏi thế giới này, đáy lòng sẽ không bởi vì anh, mà có quá nhiều khổ sở.
Thẩm Lương Niên rõ ràng toàn thân khó chịu muốn chết, nhưng khóe môi hết lần này tới lần khác lại gợi lên một chút ý cười.
Tay vẫn bị chôn ở trong túi của anh, vô lực rơi ra ngoài, lỗ kim tiêm bị anh rút ra, có đỏ tươi tinh tế chảy xuôi ra, khiến ống tay áo sơ mi của anh, đều nhuộm thành màu đỏ tươi.
......
Ngày đó cãi nhau bởi vì Thẩm Lương Niên, Lương Thần xoay người rời đi, đã mấy ngày không liên lạc với Cảnh Hảo Hảo.
Ở Thượng Hải ngây người hơn hai mươi ngày, công việc tập đoàn Giang Sơn bên này chồng chất rất nhiều, đều là văn kiện cần Lương Thần kí tên, tựa như núi cao, hơn nữa sản phẩm mới đưa ra thị trường, lễ tuyên bố, cùng với họp hằng năm, thật là khiến Lương Thần bận đến có chút không thể thoát ra.
Nhưng thỉnh thoảng lúc rãnh rỗi, Lương Thần vẫn sẽ lấy di động riêng của mình ra, rõ ràng không có nhắc nhở gì, nhưng lại vẫn nhìn cuộc gọi và tin nhắn một chút, vẫn luôn không có tin nhắn và cuộc gọi Cảnh Hảo Hảo gửi tới.
Anh tinh tường nhớ rõ, từ chạng vạng ngày mình rời khỏi nhà Cảnh Hảo Hảo, nhận được điện thoại của trợ lý, nói với chính mình, nói: “Cảnh tiểu thư đi bệnh viện.”
Chỉ vài chữ đơn giản, lại hung hăng nắm chặt ngực của anh, khiến cả người anh giống như bị cường ngạnh xé rách.
Anh không rên một tiếng cắt đứt điện thoại.
Đổi lại trước đây, anh đã sớm chủ động liên hệ với cô , nhưng lúc này đây, anh lại đè ép tính tình của mình, bức bách bảo trì bình thản của mình.
Chỉ là thời gian càng lâu, tâm tình của anh càng không xong, thậm chí, càng không xác định, cũng hiện lên ra theo.
......
Mấy ngày ban đầu, Cảnh Hảo Hảo thật là có chút không thích ứng.
Trong thời gian dài như ạậy, mặc dù Lương Thần không bồi ở bên người cô, nhưng vẫn sẽ liên hệ tin nhắn với cô, hiện tại di động của cô vào giờ tan sở mỗi ngày, đều là cực kỳ im lặng.
Người kia, từ sau ngày rời khỏi đó, liền giống như bốc hơi khỏi sinh mệnh của cô, biến mất không còn một mảnh.
Ban ngày Cảnh Hảo Hảo ở công ty thoạt nhìn không khác gì bình thường, nhưng buổi tối về trong nhà, cô lại thường xuyên một mình nhìn chằm chằm một chỗ nào đó trong nhà bắt đầu ngẩn người.
Người đàn ông kia, số lần đến nhà cô cũng không nhiều, nhưng trong nhà cô lại có thể bất tri bất giác đã chất đống rất nhiều thứ thuộc về anh
Mỗi lần khi cô nhìn thấy, luôn sẽ kìm lòng không đậu nhớ về chuyện của anh.
Buổi sáng thứ bảy, Cảnh Hảo Hảo ngủ một giấc lấy lại sức, buổi tối, lại không thể nào ngủ được, cô mở ti vi ra xem tiết mục văn nghệ, xem đến chỗ buồn cười, nhịn không được câu môi cười cười, sau đó liền mở miệng nói: “Lương Thần, rót cho em ly nước.”
Đáp lại cô, lại là một mảnh trầm mặc.
Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm TV, sửng sốt một chút, ý cười nơi khóe môi dần dần thu liễm, sau đó cô mới ý thức được, người đàn ông kia lại có thể đã xâm nhập vào trong sinh mệnh của cô sâu như vậy rồi.
Trong TV vẫn là một mảnh tiếng cười như trước, nhưng cô lại không có chút hưng trí nào, cầm lấy điều khiển từ xa, tắt ti vi, yên lặng đứng lên rót một ly nước cho mình, uống hai ngụm, cầm lấy di động lên