Vào lúc Lương Thần cầm quần áo ra, rồi nhét vào hành lý lần thứ ba, rốt cục Cảnh Hảo Hảo cũng bưng dĩa, đi ra từ phòng bếp.
Như anh mong muốn, Cảnh Hảo Hảo rốt cục mở miệng, hỏi: "Lương Thần, anh thu dọn quần áo làm gì?"
Lương Thần cố ý kéo căng mặt, làm bộ như không có nghe đến, một mặt tăng nhanh động tác nhét quần áo vào va ly.
Sau đó, anh nghĩ dưới đáy lòng, nhanh đến ngăn cản anh đi!
Kết quả, Cảnh Hảo Hảo chỉ đặt dĩa cầm trong tay lên trên bàn, sau đó xoay người đi vào phòng bếp, lại bưng hai cái dĩa ra, dẫn đầu ngồi ở ghế cơm, mở miệng, nói với anh: "Lương Thần, ăn sáng."
Đây xem như là ngăn cản sao?
Nếu chỉ là hỏi anh một câu ăn sáng, anh liền xoay người trở về, tựa hồ cũng không thể đạt tới mục đích của mình.
Lương Thần âm thầm cắn chặt răng, sau đó kéo khóa va ly hành lý lại, kéo va ly hành lý, đi về phía cửa.
Cảnh Hảo Hảo cầm thìa, đang quấy cháo, nhìn thấy hành động của Lương Thần, cũng không có lên tiếng nói chuyện.
Lương Thần thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trước, vẫn đi tới chỗ huyền quan, sau đó thả chậm bước chân một chút.
Một bước, hai bước, ba bước...... Đều sắp đi tới trước cửa, sao cô còn chưa lên tiếng ngăn cản?
Lương Thần nhìn cánh cửa, lén hít một hơi, kéo cửa phòng ra, sau đó lấy tốc độ con rùa chậm rì rì ra cửa.
Lương Thần đứng ở trong hành lang, nghĩ anh đã ra khỏi cửa, lần này Cảnh Hảo Hảo sẽ phải đuổi theo ra đi.
Lương Thần dứt khoát ném hành lý lên vách tường, nhàn nhã dựa vào vách tường, ung dung chờ thưởng thức khi Cảnh Hảo Hảo vội vàng chạy ra từ trong phòng, trên mặt lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Lương Thần vừa chờ, vừa âm thầm đếm số dưới đáy lòng, đợi khi anh đếm tới mười một, di động trong túi lại đột nhiên vang lên.
Lương Thần lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy là Cảnh Hảo Hảo gọi điện thoại tới, lập tức mặt mày hớn hở, sau đó mặt tươi như hoa tiếp nghe điện thoại, hạ thấp tiếng nói, cố ý bày ra một ngữ điệu không vui cũng rất không kiên nhẫn, nói: "Chuyện gì?"
Sự thật chứng minh, tính toán vĩnh viễn đều là ý nghĩ viễn vông.
Người thường ảo tưởng tốt đẹp bao nhiêu, như vậy sự thật sẽ tương phản bấy nhiêu!
Lương Thần cảm thấy mỹ mãn nghe được Cảnh Hảo Hảo ở trong điện thoại hỏi anh: "Anh đi đâu vậy?"
Anh đặc biệt tự cao tự đại trở về một câu: "Không cần em quản."
"Ồ."
Ồ là ý tứ gì?
Lương Thần tiếp tục nói: "Còn chuyện gì không?"
"Vốn là muốn hỏi anh một chút còn muốn ăn sáng nữa không? Chỉ là nghe ngữ khí của anh, nói vậy anh cũng không muốn ăn, nếu không muốn ăn, như vậy bữa sáng, em liền trực tiếp ném vào thùng rác thôi." Cảnh Hảo Hảo một hơi nói xong toàn bộ lời nói của mình, sau đó, liền "cạch" lập tức cắt đứt điện thoại.
Lương Thần nghe âm bận đô đô đô trong điện thoại, nghĩ cũng không nghĩ liền lôi kéo va ly hành lý, đẩy cửa Cảnh Hảo Hảo ra, về tới trong nhà.
Lương Thần vọt tới trước bàn ăn, nhìn thấy bữa sáng hoàn hảo bày ở trên bàn, sau đó lạnh mặt, ngồi xuống.
Cảnh Hảo Hảo cầm muôi, múc một chén cháo, đặt tới trước mặt Lương Thần.
Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo tự mình múc cháo cho anh, kéo kéo môi, không nói gì, cũng không có đụng vào bữa sáng trước mặt.
Cảnh Hảo Hảo cầm thìa, uống một ngụm cháo, nhìn thấy Lương Thần vẻ mặt nặng nề ngồi ở đối diện mình, nghĩ nghĩ, buông thìa xuống, mở miệng nói: "Lương Thần, thực xin lỗi."
Lương Thần nghe ba chữ này, đáy lòng nhất thời thoải mái rất nhiều, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt của Cảnh Hảo Hảo, hỏi: "Em là đang nói thực xin lỗi với anh sao?"
Người đàn ông này...... sao chỉ cho một chút ánh mặt trời liền rực rỡ vậy chứ?
Chỉ là, Cảnh Hảo Hảo cũng ý thức được vừa rồi mình bởi vì tâm tình phiền não, xác thực nói chuyện nặng lời, cho nên vẫn rất dung túng cho Lương Thần một chút ánh mặt trời thực sáng lạn nói: "Ừ."
"Thực xin lỗi anh chuyện gì?"
Thật sự là người đàn ôngđược một tấc lại muốn tiến một thước.
Chỉ là, tuy rằng đàn ông sủng ái phụ nữ là thiên kinh địa nghĩa, nhưng phụ nữ thỉnh thoảng vẫn muốn cho đàn ông một ít táo ngọt, không phải sao?
Cho nên, Cảnh Hảo Hảo theo lời nói Lương Thần, thành thật nói "Vừa rồi em không nên phát giận với anh."
Hảo Hảo của anh, vẫn là lần đầu tiên giải thích với anh đấy!
Nhưng bộ dáng lại nhu thuận như vậy!