“Nếu như vậy, Lương Thần, không bằng cậu sớm thả cô ấy ra, hiện tại Thẩm Lương Niên muốn kết hôn với Kiều Ôn Noãn, trên thế giới này cô ấy vô cô vô thân, đã thực đáng thương, cậu cần gì gieo họa cho cô ấy như vậy, cậu làm như vậy, thì khác gì với Thẩm Lương Niên?”
Lương Thần tức giận cầm ly rượu trong tay hung hăng ném ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thả cô ấy, cửa cũng không có!”
Nói xong câu đó, cả người anh lập tức liền cứng ngắc tại chỗ.
Trong đầu, cũng nháy mắt hiểu được câu nói vừa rồi của Từ Dung là có dụng ý gì.
Cả người anh lập tức không có khí lực, mềm nhũn ngồi ở ghế trên, ngậm môi, yên tĩnh lại.
Đúng vậy, miệng anh cậy mạnh, đến hiện tại, anh không thừa nhận cũng không được, anh thật sự yêu người phụ nữ tên là Cảnh Hảo Hảo kia.
Lúc ban đầu, anh chỉ cảm thấy cô gái nhỏ dáng dấp sạch sẽ tính cách mềm mại, sau khi tiếp xúc, tính tình quật cường trấn định kiên cường.
Lúc trước kia người nhà cũ từng buộc anh tìm một bạn gái, anh vẫn luôn nghĩ, trước khi chưa gặp được tốt nhất, anh tình nguyện cô đơn trôi qua cả đời.
Lúc đó, anh nhìn bạn bè bên cạnh mình, phụ nữ không ngừng, anh cũng không tìm phụ nữ, mà bắt đầu trở nên mệt mỏi, nhưng anh cũng từng nghĩ qua, tốt nhất mình vẫn chờ kia, sẽ là người dạng gì, tính cách như thế nào, diện mạo như thế nào?
Nhưng anh lại cứ nhịn rồi nhịn, nhịn đến 25 tuổi, cũng chưa gặp được một người chân chân chính chính khiến cho chính mình cảm thấy hứng thú.
Khi đó, anh còn đang suy nghĩ, cố gắng nhịn hai năm, nếu vẫn không gặp được, không bằng liền theo người nhà cũ an bài, tìm một người vợ môn đăng hộ đối đứng chung một chỗ xứng đôi với anh, cứ như vậy trôi qua cả đời cũng được, dù sao đối với anh mà nói, thứ tình yêu này, giống như phụ nữ, có cũng được mà không có cũng không sao.
Thật ra, lúc ban đầu gặp Cảnh Hảo Hảo, anh thật sự chỉ cảm thấy phụ nữ này đúng khẩu vị của anh, còn có thể làm cho thân thể anh đạt tới một loại sung sướng cực hạn, cho nên anh muốn để cho cô ở lại bên người của mình.
Sau đó anh biết những chuyện cô phụng bồi với Thẩm Lương Niên đi qua năm tháng gian khổ như vậy, không vì tiền tài mà động tâm, toàn tâm toàn ý đối đãi Thẩm Lương Niên. Còn có, cô rõ ràng là không muốn đi theo anh, nhưng cố tình vì Thẩm Lương Niên, cứ như vậy nén giận ở trong biệt thự của anh, im lặng ngốc.
Anh liền nghĩ, tình yêu thật sự có vĩ đại như vậy sao? Có thể khiến cho một người làm đến trả giá không oán không hối như thế.
Anh và cô nói xong, chờ anh phiền chán, anh sẽ để cho cô đi, nhưng số lần anh và cô ấy cùng một chỗ càng nhiều, anh liền cảm thấy cô như là thuốc phiện, làm cho anh nghiện, mê muội, không rời khỏi.
Rõ ràng mỗi lần cô đều chọc anh chết khiếp, nhưng anh lại chưa từng vì vậy mà nghĩ tới buông tay.
Từ lúc ban đầu anh bởi vì phản kháng của cô mà khó chịu, đến sau đó đáy mắt cô chỉ có Thẩm Lương Niên khiến anh không cam lòng, rồi đến cuối cùng cô đã thương tâm hết hy vọng với Thẩm Lương Niên, nhưng lại vẫn không để anh vào mắt, hiện tại anh không thể không thừa nhận...... Anh thay đổi như vậy, thật sự chính là anh yêu cô, đơn giản như vậy, thế thôi.