Đáng giá sao?
Cô ở nơi này thay Kiều Ôn Noãn nghĩ có đáng giá hay không, nhưng những chuyện cô làm vì Thẩm Lương Niên, lại đáng giá không?
Vấn đề có đáng giá hay không này vĩnh viễn đều là tồn tại nói không rõ được.
Giống như là trong những lời nhắn lại này, không chỉ có ngừoi mắng Kiều Ôn Noãn, cũng có người đang nói giúp cô ta.
Có người nói cô ta ngốc, cũng có người nói cô ta đáng thương, còn có người nói, một người chính là không thể đối với người khác quá tốt, nếu không anh ta sẽ cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Chính là, những người đó vĩnh viễn sẽ không biết, bọn họ nhìn thấy chính là chuyện xưa ba người, nhưng mà bị đảo điên lại là cả đời của cô.
Cảnh Hảo Hảo hơi thở ra một hơi, trực tiếp tắt Weibo đi, trầm tư trong chốc lát, liền nhấn mở danh bạ, tìm Tiên nhi - trợ lý của mình, gọi một cú điện thoại cho cô ấy.
Lúc gọi điện thoại, Cảnh Hảo Hảo sợ Lương Thần đột nhiên tiến vào, cố ý vào phòng tắm, khóa trái cửa lại, còn mở vòi nước, để cho nước chảy ào ào che dấu tiếng nói của mình.
“Chị Hảo Hảo? Sao chị lại đột nhiên gọi điện thoại cho em?”
Cảnh Hảo Hảo đi thẳng vào chủ đề: “Chìa khóa nhà trọ của trị, lúc trước chị đã cho em một chiếc, bây giờ em có còn giữ không?”
“Vẫn còn giữ, làm sao vậy?”
“Buổi sáng ngày mai em đi xem nhà trọ của chị, ở phía sau tủ quần áo trong phòng ngủ của chị có một két sắt, mật mã là 1023......” Lúc nói đến mấy con số này, biểu tình Cảnh Hảo Hảo hơi dừng một chút, đây là sinh nhật Thẩm Lương Niên, cô nuốt nuốt nước miếng, tiếp tục nói: “Bên trong có giấy tờ bất động sản căn hộ này của chị, em cầm giấy tờ bất động sản, buổi sáng ngày mai đi môi giới phòng ốc một chuyến, dùng thời gian ngắn nhất, bán căn hộ đó của chị đi, càng nhanh càng tốt, chỉ cần giá không phải đặc biệt quá thấp, có người chịu mua liền trực tiếp bán đi, còn có, tiền bán nhà phải là tiền mặt, không cần chi phiếu và thẻ, mặt khác tiền bán, trước đặt ở chỗ em, trong mấy ngày này, chị sẽ tìm em lấy.”
“Chị Hảo Hảo, sao chị lại đột nhiên muốn bán nhà? Bây giờ chị thiếu tiền sao? Phí quay bộ phim truyền hình trước đó của chị, không phải qua hai ngày nữa sẽ kết toán ư?”
“Tiên nhi, em đừng hỏi nhiều như vậy, liền làm theo lời chị nói là được, nhớ kỹ, trăm ngàn lần đừng nói cho bất luận kẻ nào.” Cảnh Hảo Hảo dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Trong két sắt có hộ chiếu của chị, trên đó có số chứng minh nhân dân của chị, em giúp chị đặt vé máy bay đi nước Pháp, muốn......” Cảnh Hảo Hảo tính toán một chút thời gian thuốc ngủ gửi đến, nói:“Là ngày kia.”
“Đã biết, chị Hảo Hảo.”
Cảnh Hảo Hảo lo lắng lại dặn Tiên nhi không cho cô ấy nói cho bất luận kẻ nào một lần nữa, sau đó liền cúp điện thoại.
Cô nắm di động, nhìn trong bồn tắm xa hoa trước mặt, dòng nước chảy ra cuồn cuộn không ngừng, dùng sức nuốt nuốt nước miếng, sau đó tầm mắt dời lên, nhìn sắc mặt trắng bệch, dung nhan xinh đẹp của mình trong gương, ánh mắt dần dần trở nên có chút kiên định.