Lương Viễn đưa mấy cái hộp CD tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo nhìn những thứ bị Lương Thần nắm ở trong tay, những thứ từng ép mình suýt nữa cùng đường, đầu ngón tay run rẩy vô cùng lợi hại, sau một lúc lâu, cô mới vươn tay, nhận lấy.
“Cảnh tiểu thư, cô đi chuẩn bị đồ đạc đi, hiện tại tôi mang cô rời đi.”
Cảnh Hảo Hảo có thể có thu dọn gì đáng nói, cô trước cầm lấy vé máy chay và chi phiếu trên bàn, chậm rãi đi đến một bên cầm lấy túi xách của mình, đặt ở bên trong, sau đó là di động, ví tiền, giống như lần trước rời đi, chưa từng cầm bất cứ quần áo nào Lương Thần mua cho cô.
Khi cô đang kiểm tra đồ trong túi xách, nhìn thấy vài viên đá nhỏ đặt ở trong túi tối, ngón tay Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng run rẩy, đặt những viên đá nhỏ kia ở trên tủ đầu giường.
Lương Viễn dẫn đầu đi xuống lầu, trước khi Cảnh Hảo Hảo ra cửa, nghĩ nghĩ, vẫn là lấy tấm chi phiếu Lương Viễn cho mình cùng với chiếc di động Lương Thần mua cho mình ra, đặt ở phía dưới gối đầu, sau đó ngẩng đầu, nhìn thoáng qua phòng ngủ, bởi vì hôn sự đến gần, chung quanh được thím Lâm dán đầy chữ song hỷ, đến ngay cả trên vách tường phía sau giường, cũng treo một tấm ảnh thật lớn.
Là ảnh kết hôn của cô và Lương Thần.
Cảnh Hảo Hảo ngẩng đầu, sau khi nhìn chằm chằm ảnh kết hôn kia thật lâu, cô mới chậm rãi xoay người, đi ra phòng ngủ.
Thím Lâm nhìn thấy cô xuống lầu, lập tức tới đón: “Cảnh tiểu thư, hiện tại cô và Viễn thiếu gia cùng đi tìm Thần thiếu gia ăn cơm tối sao?”
Cảnh Hảo Hảo theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Lương Viễn, khí sắc người đàn ông bình tĩnh ung dung, Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng gật gật đầu với thím Lâm: “Vâng, buổi tối không cần chuẩn bị bữa tối.”
“Vậy, Cảnh tiểu thư và Viễn thiếu gia trên đường chậm một chút.”
......
Sau khi Lương Thần rời khỏi từ “Tám giờ rưỡi vĩnh viễn”, trở về công ty một chuyến, mở một cuộc họp loại nhỏ.
Lúc họp, anh cũng không có tâm tư gì, ngược lại trong đầu vẫn nghĩ đến đều là hôn thú của mình, có chút hối hận chính mình không có cầm vào trong phòng hội nghị.
Thật vất vả tiền vào tan họp, Lương Thần liền vội vàng chạy trở về văn phòng, nhìn bản đỏ nhỏ đặt yên tĩnh trên bàn, trong nháy mắt tâm tình đặc biệt sáng rỡ, anh vươn tay, cầm lên, ước lượng trong lòng bàn tay hai lần, sau đó liền vạn phần cẩn thận đặt bản đỏ nhỏ ở trong túi tây trang dán nơi trái tim của mình, cầm lấy chìa khóa xe, chuẩn bị tan tầm về nhà.
Lúc lấy xe ở bãi đồ xe ngầm, vừa vặn đụng phải quản lý bộ phận nghiệp vụ công ty, cười ha ha chào hỏi một tiếng với Lương Thần: “Lương tổng tan tầm sớm như vậy, là muốn về nhà gặp chị dâu sao?”
Chị dâu...... xưng hô hình dung này khiến cho Lương Thần anh trong nháy mắt cảm thấy thể xác và tinh thần sung sướng, vươn tay, vỗ vỗ bả vai quản lý bộ phận nghiệp vụ, nói: “Hôm nào có thời gian, tôi và chị dâu chú mời chú ăn cơm.”
Sau đó, liền rạng rỡ mở cửa xe, ngồi xuống.
Lúc tan tầm, con đường có chút tắc nghẽn, đợi cho Lương Thần ra khỏi thành, đã thấy gần năm giờ.
Ngày đầu tiên kết hôn, tâm tình Lương Thần không thể nào nói rõ, thậm chí là có chút khẩn cấp muốn về nhà, gặp người phụ nữ đã sắp trở thành vợ của mình kia.
Cho nên, tốc độ xe của Lương Thần, lái có chút mau.
Không đến 20 phút, xe Lương Thần liền đến cửa biệt thự, anh chậm rãi quẹo xe vào trong biệt thự, đi vòng qua phòng đổ xe, dừng xe xong, rút chìa khóa xe, bước chân thoải mái đi ra.