Mục lục
Tổng giám đốc đoạt tình - giành lại vợ yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: May


Trợ lý bị ánh mắt Lương Thần quẻ đến không dám thở mạnh một tiếng, không nói được một lời đi lên xe theo, ngay cả hỏi cũng không dám hỏi một câu, liền vội vàng khởi động xe, im hơi lặng tiếng chạy về phía khách sạn.


Tám giờ sáng sẽ mở cuộc họp, đến khách sạn đã là bảy giờ bốn mươi lăm phút, sắc mặt Lương Thần trầm tĩnh đi về phòng của mình, chọn lựa một bộ tây trang mới, tắm rửa thay.


Lúc Lương Thần cài nút áo sơ mi, vô tình quét thấy nhãn hiệu này, nhớ tới áo sơ mi Cảnh Hảo Hảo mua cho mình, cũng là nhãn hiệu này, ngón tay anh đột nhiên dừng một chút, chợt nâng chân lên, đá lên kính trang điểm trước mặt.


Kính thủy tinh vỡ vụn thành mảnh vụn, rơi đầy đất, phát ra tạp âm loảng xoảng.


Trợ lý đang chuẩn bị tiến vào phòng Lương Thần, gọi anh xuất phát, lập tức dừng ở cửa, không dám có chút phản ứng.


Đại BOSS luôn gặp biến không sợ hãi, tố chất tâm lý rất cứng rắn, tính tình hôm nay...... Tựa hồ đặc biệt nóng nảy!


Đại khái qua một phút đồng hồ, trợ lý nghe được bên trong truyền đến tiếng bước chân nặng nề, anh vội vàng thu hồi tất cả suy nghĩ miên man, tập trung tinh thần đứng ở tại chỗ, cung kính khom người với Lương Thần kéo cửa ra: “Lương tổng, đã đến giờ cuộc họp buổi sáng.”


Lương Thần hoàn toàn không có giận dữ vừa rồi, cả người bình tĩnh khác thường, đuôi mắt nhẹ nhàng mà nhìn lướt qua trợ lý của mình, đường cong cằm hoàn mỹ hơi ngẩng lên, mang theo vài phần kiêu căng để lại một câu: “Nhớ bổi thường tiền kính rơi xuống đất trong phòng.”


Sau đó liền đi về phía thang máy.


......


Cuộc họp sáng mở khoảng bốn tiếng, lúc chấm dứt, đã là mười hai giờ giữa trưa, đoàn người chọn một nhà hàng ăn xong trưa, vừa đúng là hai giờ chiều.


Lương Thần uống không ít rượu, hơn nữa cả đêm hôm qua bôn ba không ngủ, Lương Thần trực tiếp để cho trợ lý đưa chính mình về khách sạn nghỉ ngơi.


Nằm ở trên giường khách sạn to như vậy, Lương Thần lăn qua lộn lại nhưng không thể nào ngủ được, sự thúc giục của cồn rượu, làm cho suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu anh càng nhiều hơn.


......


Ngày hôm sau Cảnh Hảo Hảo tỉnh lại, cổ chân tiêu sưng đi rất nhiều, tuy rằng đứng ở trên đất còn có đau đớn rất nhỏ, cũng không ảnh hưởng đi lại.


Trong nháy mắt cô theo thói quen mở to mắt kia, liền liếc nhìn di động một cái, nhưng di động hôm nay lại rất im lặng, cũng không có tin nhắn nào của Lương Thần.


Cảnh Hảo Hảo liền hiện lên một tia mất mát nói không nên lời, cô an ủi chính mình có thể là Lương Thần bận rộn, sau đó liền bò xuống giường, rửa mặt, sửa sang lại một chút giấy tờ đi làm của mình.


Lúc trước Lương Thần sẽ luôn gửi tin nhắn cho cô vào lúc rãnh rỗi, nhưng Cảnh Hảo Hảo ở trong công ty đợi đến mười hai giờ giữa trưa, vẫn không có nhận được tin nhắn nào.


Khác thường, vốn dễ dàng khiến cho người suy nghĩ miên man, cho nên toàn bộ thời gian nghỉ giữa trưa của Cảnh Hảo Hảo, đều trôi qua trong mơ mơ hồ hồ, rốt cục vào lúc ba giờ chiều, có chút nhịn không được gửi cho Lương Thần một tin nhắn.


......


Cuối cùng Lương Thần dứt khoát ngồi dậy, lót ở phía sau hai gối đầu mềm mại, ngẩng đầu, nhìn trần nhà ngẩn người.


Di động đột nhiên vang lên, anh theo bản năng liếc mắt nhìn một cái, nhìn tâấy hai chữ “Hảo Hảo” này, cả người anh dừng một chút, lại chậm rãi dời tầm mắt đi, sau khi mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm trần nhà buồn tẻ vô vị một lúc lâu, rốt cục anh vẫn cầm lấy di động.


“Còn đang bận à?”


Yết hầu Lương Thần hơi hơi giật giật, ngón tay tạm dừng hơn nửa ngày, chỉ trở về một chữ: “Ừ.”


......


Cảnh Hảo Hảo đã quen khi Lương Thần bận rộn, sẽ hồi đáp đơn giản cho mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK