Trong tay Thẩm Lương Niên, nắm một điếu thuốc, trong nháy mắt nhìn thấy Lương Thần, bước chân anh dừng một chút, không có lên tiếng.
Từ Dung ngược lại cười ha ha tiêu sái tiến lên, ngữ khí thong dong nói với Lương Thần: “Ai u, A Thần, tôi và cậu cũng thật có duyên phận, cậu nói, tôi đây hơn nửa tháng lần đầu tiên đến khách sạn Tứ Quý, sao liền gặp mặt được cậu rồi.”
“Duyên phận?” Lương Thần cười một tiếng, không chút nào keo kiệt đả kích Từ Dung nói: “Anh đây không phải là đang vũ nhục chữ duyên phận này ư? Rõ ràng là xui xẻo.”
Từ Dung mắng một câu mẹ nó, bóp tắt thuốc trong tay mình, nâng tay lên lưu loát bắn tàn thuốc đến trong thùng rác bên cạnh, mới bày ra một bộ dáng thương tâm muốn chết, nói: “A Thần, cậu nghe đi, hiện tại trái tim tôi đang đổ máu, mệt cho tôi còn nhớ nhung cậu như vậy, cậu lại còn đả kích tôi......”
Lương Thần bày ra một bộ dáng lười quan tâm Từ Dung, kiêu căng gật gật đầu với Thẩm Lương Niên đứng ở bên cạnh Từ Dung, coi như là chào hỏi.
Thẩm Lương Niên kéo kéo môi, cũng không lên tiếng, chỉ hút từng hơi từng hơi thuốc.
Động tác Cảnh Hảo Hảo xuống xe cứ như vậy cứng ngắc ở trong xe, ánh mắt cô bình tĩnh nhìn Thẩm Lương Niên, không biết có phải khói mù lượn lờ từ trong miệng người đàn ông chặn tầm mắt hay không, Cảnh Hảo Hảo cảm thấy trước mắt mình dần dần trở nên có chút mơ hồ.
Từ Dung lầu bầu một trận, nhìn thấy xe dừng ven đường, lập tức chỉ vào nói: “A Thần, xe này không phải là xe dùng ở trong nhà cậu ư? Sao hôm nay lại lái tới nơi này?”
Lúc này Lương Thần mới phát giác Cảnh Hảo Hảo còn chưa xuống xe, liền xoay người, nói với Cảnh Hảo Hảo còn trong xe: “Sao còn chưa xuống dưới?”
“Trong xe còn có người? Ai nha? Sẽ không phải là phụ nữ chứ?” Từ Dung vừa nói, vừa xoay người nhìn vào trong xe.
Nhân gian vô số người, đều chờ mong sau này đừng gặp lại, nhưng giờ phút này Cảnh Hảo Hảo hận không thể chính mình có công năng đặc dị, lập tức biến mất không thấy từ trong xe này.
Từ Dung là bạn của Thẩm Lương Niên, lúc trước Thẩm Lương Niên tự mình giới thiệu cô cho anh ta, hiện tại anh ta và Thẩm Lương Niên cùng nhau xuất hiện, nếu nhìn thấy cô ở trên xe Lương Thần, sợ là xấu hổ không chỉ là cô, còn có Thẩm Lương Niên cũng sẽ không xuống đài được.
Cho nên vào lúc Từ Dung nhìn vào trong xe, Cảnh Hảo Hảo theo bản năng liền cúi đầu, để tóc dài đen nhánh che khuất mặt mình.
Từ Dung vẫn dùng Lương Thần ngay cả bạn gái cũng không có trêu đùa, hiện tại thật sự nhìn thấy trong xe Lương Thần ngồi một cô gái tóc dài phiêu phiêu, ánh mắt anh lập tức trợn đến lớn nhất, như là tùy thời đều sẽ trừng rớt trong mắt xuống, chỉ chỉ Cảnh Hảo Hảo, đầu lưỡi có chút thắt lại nói: “Dựa vào, tôi không nhìn lầm chứ...... trong đó thật sự ngồi một người phụ nữ?”
Lương Thần ung dung đứng ở một bên, chỉ cười không nói.
Từ Dung như là gặp phải chuyện ly kỳ to lớn, trừng mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo trong chốc lát, lại quay đầu, trừng mắt nhìn Lương Thần một hồi lâu, mới xoay quá, nhìn về phía tài xế và thím Lâm đứng ở một bên, hỏi: “Thím xác định trong xe là một phụ nữ?”
“Từ Dung thiếu gia, ngài cũng thật biết nói giỡn, Cảnh tiểu thư đương nhiên là phụ nữ thật, chẳng lẽ còn là giả?” Thím Lâm cười tủm tỉm nói.
Trong nháy mắt Từ Dung liền cứng ngắc ngay tại chỗ.
Mà khi Thẩm Lương Niên nghe đến ba chữ “Cảnh tiểu thư” này, ngón tay cầm thuốc hung hăng run rẩy một chút.