Lương Thần đột nhiên nhớ lại, à, hóa ra trong nhiều lần đầu tiên như vậy của anh, hình như đều là Cảnh Hảo Hảo chiếm cứ.
Đột nhiên, mặt bàn truyền đến tiếng chấn động ong ong, còn cùng với tiếng chuông dễ nghe, Lương Thần theo bản năng liếc mắt qua một cái, nhìn thấy màn hình di động của Cảnh Hảo Hảo sáng lên.
Hai chữ “Lương Niên” phía trên, lớn mà chói mắt.
Mười hai giờ khuya, Thẩm Lương Niên gọi điện thoại cho Cảnh Hảo Hảo, thúc giục cô về nhà, hay là?
Giờ này, thật sự rất ái muội......
Lương Thần vốn cảm thấy đêm nay đặc biệt tốt đẹp, nháy mắt liền bị lây dính lên một tầng tỳ vết.
Anh nhìn chằm chằm màn hình di động, chợt sáng chợt tối, giống như là tâm của mình, cũng bất ổn theo.
Di động Cảnh Hảo Hảo vang một trận, liền im lặng xuống, Cảnh Hảo Hảo đúng lúc giẫm giày cao gót, đi trở về từ quầy tính tiền.
Lương Thần nâng tầm mắt lên, nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo, nuốt nuốt nước miếng, nhưng vẫn không có mở miệng nói cho cô biết, Thẩm Lương Niên gọi điện thoại tới cho cô.
Đêm hôm khuya khoắc gần như không có người liên hệ, cho nên Cảnh Hảo Hảo cũng không có đi lưu ý di động của mình, trực tiếp cầm lấy nhét vào trong túi xách.
Hai người đi xuống từ tháp cao nhất, khi Cảnh Hảo Hảo đứng ở cửa, chờ Lương Thần lái xe đến, di động trong túi xách lại vang lên một lần nữa, cô lấy ra, nhìn thoáng qua là Thẩm Lương Niên gọi tới, trực tiếp cắt đứt.
Qua chưa đến nửa phút, di động lại vang lên một lần nữa, Cảnh Hảo Hảo dứt khoát trực tiếp tắt máy.
......
Thành phố Giang Sơn đêm khuya, trên đường phố đặc biệt yên tĩnh, chỉ có có tốp năm tốp ba xe, không ngừng xẹt qua.
Dọc đường đưa Cảnh Hảo Hảo trở về, Lương Thần có vẻ có chút tâm sự nặng nề, trong đầu anh đều là cuộc điện thoại Thẩm Lương Niên gọi tới cho Cảnh Hảo Hảo.
Đáy lòng vốn dâng lên một tia ánh sáng của anh, tựa hồ lại ảm đạm đi một chút.
Lương Thần lái tốc độ xe không nhanh không chậm, giống như là muốn kéo dài thời gian hai người ở cùng một chỗ lâu một chút.
So sánh với tâm tình mâu thuẫn và không yên của Lương Thần, tâm tình Cảnh Hảo Hảo lại không khỏi rất tốt, thời gian này lúc trước, cô sớm đã nặng nề lâm vào bên trong giấc ngủ, nhưng hiện tại, cô lại tràn đầy tinh thần, thậm chí còn nghiêng đầu, không ngừng quan sát đường phố thành phố Giang Sơn ngoài cửa sổ, cảm thấy hết thảy tất cả, nhìn thế nào cũng rất thuận mắt.
Cho dù Lương Thần không nguyện ý chia lìa với Cảnh Hảo Hảo hơn nữa, đường luôn có lúc chạy đến điểm cuối, Lương Thần chậm rãi dừng xe ở dưới lầu tiểu khu của Cảnh Hảo Hảo, hít sâu một hơi, quay đầu, nhìn Cảnh Hảo Hảo: “Cám ơn bữa tối đêm nay của em.”
Cảnh Hảo Hảo nở nụ cười một chút, cầm lấy túi xách của mình, cởi bỏ dây an toàn, lúc cô đang chuẩn bị đẩy cửa xe, Lương Thần đột nhiên đưa một túi giấy tới trước mặt của cô.
Cảnh Hảo Hảo sửng sốt một chút, xoay qua, nhìn về phía Lương Thần.
Lương Thần dùng cằm chỉ chỉ túi giấy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt Cảnh Hảo Hảo, nói: “Tặng cho em.”
Lương Thần từng tặng Cảnh Hảo Hảo rất nhiều lễ vật, lúc cô rời đi, cô đều để lại toàn bộ trong biệt thự giữa sườn núi, lúc đó, cô vừa rời giường là có thể nhìn thấy túi hoa lệ khác nhau, nhưng tâm tình của cô, cũng là phức tạp mà lại rối rắm, không giống như bây giờ, nhìn này túi nho nhỏ này không chớp mắt, đáy lòng mạc danh kỳ diệu cảm thấy vui mừng.
Cảnh Hảo Hảo vươn tay, nhận lấy, híp mắt: “Cám ơn.”
Nhìn cô nở nụ cười, Lương Thần cũng nở nụ cười theo, ánh mắt ôn nhu đa tình vẫn luôn chưa rời khỏi cô: “Trở về nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon.”