“Gặp sau.” Lương Thần nhìn chằm chằm gương mặt Cảnh Hảo Hảo, cánh môi giật giật, cuối cùng lại không nói gì.
Tầm mắt anh, giống y như vừa rồi, nhìn đến đáy lòng Cảnh Hảo Hảo kích động nói không nên lời, cô cúi đầu, tránh đi tầm mắt của anh, xoay người, vội vã chạy vào trong khách sạn.
Lương Thần nhìn bóng dáng Cảnh Hảo Hảo biến mất không thấy, sau khi đứng ở tại chỗ thật lâu, mới chậm rãi xoay người, lên xe.
......
Cảnh Hảo Hảo trở lại phòng, Tiên nhi không biết đi nơi nào, không có ở trong phòng, cô bật đèn lên, dựa lưng vào cửa, nâng tay lên, dùng sức đè ngực lại, cảm giác tốc độ trái tim mình nhảy lên đặc biệt nhanh.
Cô hít sâu vài hơi, đợi cho tốc độ tim đập của mình vững vàng một chút, cô mới chậm rãi đi vào trong phòng, ném đồ lên trên giường, ngồi ở bên giường phát ngốc chốc lát, sau đó vào phòng tắm, tắm sạch sẽ thân thể không biết bị mồ hôi thấm ướt mấy lần trong hôm nay.
Cảnh Hảo Hảo xích lỏa thân thể đứng ở trước gương, phát hiện trên người mình thật sự nổi lên rất nhiều chấm đỏ nhỏ.
Cô cũng chưa chú ý tới, sao người kia lại chú ý tới được?
Cảnh Hảo Hảo nhìn chính mình trong gương, ngây người một lúc lâu, sau đó mới bọc khăn tắm, đi ra phòng tắm, cầm phấn rôm Lương Thần mua, thoa lên những nốt đỏ trên người mình.
Mùi thơm ngát nhàn nhạt của phấn rôm, trong nháy mắt xông vào trong mũi của cô, làm cho đáy lòng của cô, tạo nên một vòng rồi một vòng gợn sóng mà chính cô cũng nói không rõ.
Cảnh Hảo Hảo vẫn vùi ở trên giường xem kịch bản, mười giờ rưỡi, Tiên nhi trở về phòng, tiến vào toilet, tắm sạch một chút, sau khi đi ra, liền ghé vào trên giường rầm rì hai tiếng.
Cảnh Hảo Hảo nghiêng đầu, nhìn thấy sắc mặt Tiên nhi có chút không thích hợp, liên tiếng hỏi:“Làm sao vậy?”
“Bụng có chút không thoải mái.” Tiên nhi miễn cưỡng nói một câu, sau đó đột nhiên liền thấp giọng hét lên một câu, nâng tay lên, ôm bụng của mình, cả người cuộn lại.
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Tiên nhi trở nên tái nhợt, đầu phủ kín mồ hôi, Cảnh Hảo Hảo hỏi cô ấy làm sao vậy, cô ấy lại đau đến không nói một câu nên lời, Cảnh Hảo Hảo đành phải cầm lấy di động, bắt đầu liên hệ đạo diễn tổ phim, lại phát hiện di động đạo diễn ở trạng thái tắt máy.
Ban đêm quay phim xong, đại đa số mọi người đều chạy ra ngoài chơi, Cảnh Hảo Hảo suy nghĩ một vòng người có xe ở Ảnh Thị Thành, sau đó chạy đến phòng gõ gõ cửa, đều không có ở đây.
Tiên nhi đau đến ở trong phòng lớn tiếng hô, Cảnh Hảo Hảo khẩn trương dậm dậm chân, sau đó liền lấy điện thoại di động ra, trực tiếp gọi cho Lương Thần một cú điện thoại.
......
Lương Thần ở cửa khách sạn, ngây người mấy tiếng, vừa mới khởi động xe, lái đi chưa đến mười phút, di động liền vang lên.
Anh nghiêng đầu, liếc mắt nhìn màn hình di động một cái, nhìn thấy là điện thoại Cảnh Hảo Hảo gọi tới, vội vàng ấn tai nghe điện thoại bluetooth một cái, tiếp nghe: “Hảo Hảo?”
“Hiện tại anh về thành phố Giang Sơn chưa?”
Cách điện thoại, Lương Thần nghe được giọng nói Cảnh Hảo Hảo mang theo run rẩy rất nhỏ.
Đáy lòng Lương Thần căng thẳng, theo bản năng quay đầu xe, lái về phía khách sạn.
“Không biết Tiên nhi làm sao, đau bụng, hiện tại tôi không liên lạc được với ai, anh có thể quay lại một chút, đưa cô ấy đi bệnh viện không......”
Giọng nói Cảnh Hảo Hảo còn chưa nói xong, Lương Thần liền thắng gấp lại, dừng xe ở cửa khách sạn, anh rút chìa khóa, vừa khóa xe, vừa hỏi: “Phòng của em số mấy?”