Thi Niệm Diêu mặt mũi tràn đầy vẻ u sầu, cả người âu sầu thất bại.
Trông thấy Kiều Luyến, liền dắt cô qua bên cạnh đoàn làm phim, nói thì thầm.
Thẩm Lương Xuyên nhìn hai người giống như một lát sẽ không ngừng, liền đi tìm Mạc Tây Thừa.
Kiều Luyến nhìn Thi Niệm Diêu, nghi hoặc: "Em còn ở đây làm diễn viên quần chúng sao?"
Thi Niệm Diêu gật đầu : " đúng vậy. Nếu không sao ở lại đoàn làm phim?"
Kiều Luyến: ... Gia hỏa này cũng rất cố chấp!
Thi Niệm Diêu chống cằm, giống như thiếu nữ u buồn: "Chị nói xem, tôi có thể cảm giác được, nam thần giống như có một chút cảm giác với tôi, thế nhưng vì cái gì đột nhiên lạnh nhạt đi hả?"
Kiều Luyến nhìn cô: " Hai người xảy ra chuyện gì sao?"
Thi Niệm Diêu lắc đầu : "Bời vì không có chuyện gì phát sinh, cho nên anh ấy mới lãnh đạm như vậy!"
Kiều Luyến: ...
Kiều Luyến nhìn cô chằm chằm: "lúc nào?"
"Thì lần trước đầu tư đến đoàn làm phim dò xét, không phải Kiều Y Y luôn luôn khi dễ tôi sao? Anh ấy đối với tôi còn rất tốt, Kiều Y Y đi, anh ấy liền không để ý tôi nữa. Ai ~ chẳng lẽ phải tìm người khi dễ tôi, anh ấy mới có thể bảo vệ tôi sao?"
Kiều Luyến: ...
Kiều Luyến nhìn cô nửa ngày, lúc này mới đột nhiên hỏi thăm: "Em đối với Mạc Tây Thừa, đến cùng là loại ưa thích minh tinh, hay là thích gì?"
Thi Niệm Diêu thở dài : "Lúc đầu tôi đối với anh ấy, ngoài thích theo đuổi minh tinh, đã nhiều năm như vậy, tôi một mực yên lặng chú ý anh ấy. Thế nhưng sau khi tiếp xúc, tôi mới phát giác được, hình như tôi đối với anh ấy... Không phải như vậy."
"Đó là như thế nào?"
"Trước kia, tôi sẽ giới thiệu bạn bè cùng thích anh ấy, hiện tại, tôi lại cảm thấy, chỉ có một mình tôi thích anh ấy là đủ rồi."
Mắt Thi Niệm Diêu ngậm nước nhìn Kiều Luyến chằm chằm, cô công chúa, giờ phút này lại giống như đứa trẻ lớ ngớ: "Anh ấy không để ý tới tôi, tôi cảm thấy thật khó chịu. Làm sao bây giờ?"
Kiều Luyến suy nghĩ một chút, không nhịn được mở miệng nói: "Em thổ lộ với anh ta chưa?"
Thi Niệm Diêu nói: "Không có."
Kiều Luyến nhìn Thi Niệm Diêu chằm chằm: " kỳ thật, muốn biết rốt cuộc anh ta có thích em hay không, rất đơn giản, qua thổ lộ không phải tốt sao?"
Thi Niệm Diêu vốn từng du học nước ngoài, trên thân thiếu đi mấy phần hàm súc, nhiều hơn mấy phần ngay thẳng lớn mật.
Huống hồ, trong đoạn thời gian gần nhất, thái độ Mạc Tây Thừa đối với cô, để cho cô cảm thấy quả thực là bị đặt trên lửa nướng, cô thường xuyên bất an, sợ một hành động của mình chọc giận anh.
Loại tâm tình lo được lo mất, để chính cô đều phỉ nhổ chính mình rồi.
Thi Niệm Diêu đứng lên: "Luyến luyến, tôi cảm thấy chị nói rất đúng! Đã thích anh ấy, nên lớn mật thổ lộ. Nếu như bị cự tuyệt, vậy nhiều nhất tôi còn coi anh ấy là thần tượng của tôi."
Kiều Luyến gật đầu.
Một giây sau, tay áo liền bị Thi Niệm Diêu níu lại, cô làm bộ đáng thương nhìn cô chằm chằm: "Luyến Luyến, chuyện này liền nhờ chị rồi."
Kiều Luyến: ..."Nhờ tôi cái gì?"
"Tôi không thể gần nam được, làm sao tôi thổ lộ! Luyến Luyến, chị giúp tôi hẹn nam thần đi!"
"Xin nhờ đó, hạnh phúc chị em, liền đặt ở trên người chị rồi!"
"Luyến Luyến, cố lên!"
Kiều Luyến: ...
Thực sự trong đoàn làm phim quản chế vô cùng nghiêm ngặt.
Trong khoảng thời gian này, Mạc Tây Thừa vội vàng quay chụp.
Thi Niệm Diêu là một diễn viên quần chúng nhỏ, nếu như anh ta không muốn gặp, đích thực cô rất khó tiếp cận đến anh ta.