Thẩm Lương Niên vội vàng hoàn hồn, như là đang che dấu cái gì đó, câu môi cười cười: “Vậy thì tốt rồi, liền phiền toái cậu......”
Lời nói của Thẩm Lương Niên còn chưa nói xong, di động Lương Thần liền vang lên.
Lương Thần nhìn lướt qua màn hình di động, thấy là điện thoại của biệt thự giữa sườn núi, nâng tay lên ngăn trở Thẩm Lương Niên một chút, liền ung dung tiếp nghe: “Chuyện gì?”
“Thần thiếu gia, Cảnh tiểu thư đã tỉnh, chúng tôi đã gọi điện thoại thông báo cho bác sĩ Trương.”
“Ừ, tôi đã biết.” Lương Thần rõ ràng đáy lòng vì tin tức này mà vui sướng vạn phần, nhưng trên mặt vẫn rất bình thản lên tiếng, sau đó liền cắt điện thoại.
Sau đó, anh liền đứng lên, cầm lấy chìa khóa xe của mình, nói:“Trong nhà điện thoại đến đây, nói có chút việc, tôi phải đi về trước một chuyến.”
Dừng một chút, Lương Thần nhìn về phía Thẩm Lương Niên, nói: “Chuyện đó của cậu, lát nữa gọi điện thoại nói, tôi đi trước.”
Tìm cái gì mà tìm!
Cảnh Hảo Hảo đang ở biệt thự của anh, hơn nữa người cũng đã tỉnh.
Anh đã điều tra qua, biết tai nạn xe cộ kia là Cảnh Hảo Hảo tự đụng vào, mặc kệ cô là thật sự muốn tìm chết, hay là không cẩn thận dẫn tới sai lầm, dù sao mệnh của cô, là anh nhặt được, không có chút quan hệ với Thẩm Lương Niên anh ta.
Mà Cảnh Hảo Hảo, anh không biết rốt cuộc tâm tình của mình là như thế nào, anh chỉ biết là, hiện tại anh muốn người phụ nữ này.
Chỉ cần là anh muốn, vậy nhất định phải lấy được, cho dù là thưởng, cũng sẽ không tiếc!
......
Lúc Cảnh Hảo Hảo mở to mắt, đầu óc là trống rỗng, cô cảm giác được có hai người vây quanh bên cạnh mình, một người chà lau thân thể cho cô, một người bóp chân cho cô.
Cảnh Hảo Hảo nhịn không được giật giật chân, kết quả chợt nghe thấy một đạo âm thanh kinh hỉ truyền đến: “Cảnh tiểu thư, cô tỉnh?”
Sau đó một âm thanh lớn hơn vang lên: “Cảnh tiểu thư tỉnh......”
Sau đó căn phòng vốn yên lặng, lập tức trở nên có chút hỗn loạn, vài người vọt vào trong phòng, vây quanh cô nói thất chủy bát thiệt.
“Cảnh tiểu thư, cô lại có thể tỉnh lại.”
“Nhanh lên, gọi điện thoại cho Thần thiếu gia.”
“Còn có bác sĩ Trương, bác sĩ Trương thật sự là thần, nói hôm nay Cảnh tiểu thư sẽ tỉnh, kết quả thật sự liền tỉnh, bác sĩ Trương nói, Cảnh tiểu thư tỉnh lại, liền liên lạc với ông.”
“Vậy nhanh bảo tài xế đi đón bác sĩ Trương......”
Cảnh Hảo Hảo nghe lời nói của những lời này, cả người hoàn toàn bị vây trong trạng thái mờ mịt, mãi đến khi có một người đàn ông trên năm mươi tuổi tiến vào tiêm cho cô một mũi, cô mới nhớ lại cảnh tượng trước khi mình mê man...... Cô xảy ra tai nạn xe cộ......
Cảnh Hảo Hảo nhìn nhìn ngoài cửa sổ, đen như mực, đã là buổi tối, cô nhịn không được lên tiếng hỏi người hầu ở một bên: “Tại sao tôi lại ở chỗ này?”
“Cảnh tiểu thư xảy ra tai nạn xe cộ, là Thần thiếu gia cứu cô, sau đó vì để cho cô tĩnh dưỡng, liền đưa cô đến nơi này, cô mê man suốt nửa tháng, rốt cục đã tỉnh.” Người hầu vừa nói, vừa bưng một chén cháo tới, nhẹ nhàng quấy một chút, nói: “Bác sĩ Trương nói cô tỉnh lại ăn chút cháo trước để làm trơn dạ dày.”
Cảnh Hảo Hảo đầu tiên là không chút để ý gật gật đầu, sau đó liền mở to hai mắt, nửa tháng? Cô lại hôn mê nửa tháng?
Vậy bộ phim của Phương Lộ, còn có Thẩm Lương Niên, chẳng phải là đều sắp điên rồi ư?
Cảnh Hảo Hảo theo bản năng vươn tay, đi sờ điện thoại di động bên gối của mình, sờ soạng nửa ngày, cô cũng không có đụng đến được, cuối cùng cau mày, hỏi: “Điện thoại di động của tôi đâu?”
Giọng nói Cảnh Hảo Hảo vừa rơi xuống, cửa liền truyền đến vài tiếng cung kính: “Thần thiếu gia.”