Thế gian nhiều người, có thể mỗi một phút mỗi một giây đều có thể nhìn thấy gương mặt mới tinh, nhưng lại không có một người nào, có thể cho anh kinh diễm như lần đầu gặp cô vậy.
Thẳng đến lúc này, anh mới biết được, lúc ấy liếc mắt một cái liền bị khí chất sạch sẽ của cô làm rung động, không phải cô rất đặc thù, mà là kinh hỉ vừa thấy đã yêu.
Trên ngã tư đường, rõ ràng lui tới rất nhiều người, trên ngời khác nhau tản ra hương vị khác nhau, tiếng xe tiếng cười tiếng nói chuyện, nhiều tiếng không ngừng, nhưng Lương Thần lại cảm thấy toàn bộ thế giới, giống như chỉ có một người là anh, cô độc mà lại tịch mịch.
Hảo Hảo, hóa ra...... thành phố không có em, nơi nào cũng là chân trời góc biển, chỉ còn cô độc.
......
Lương Thần từng cảm thấy thời gian không đủ dùng, liều mạng thi chạy cùng thời gian, nhưng hiện tại, anh chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua thong thả mà lại dài lâu như bây giờ vậy.
Đã là ngày thứ năm.
Cảnh Hảo Hảo vẫn không có tin tức như trước.
Một người sống sờ sờ, ở dưới tình huống anh thông báo ở hai giới hắc bạch tra xét, lại không thể tìm ra chút tung tích nào.
Từ lúc đầu Lương không muốn ăn, đến cuộc sống hàng ngày khó an, thậm chí ngay cả công ty cũng không đi, tính tình cũng trở nên đặc biệt táo bạo, chỉ một chuyện nhỏ, cũng có thể trêu chọc anh tức giận kinh thiên động địa.
Không khí trong biệt thự, trở nên áp lực, người hầu từng người trôi qua lo lắng đề phòng, thật cẩn thận, sợ không cẩn thận sẽ chọc giận Lương Thần.
Thậm chí đến cuối cùng, buổi tối Lương Thần không xuống lầu ăn cơm tối, nhóm người hầu cũng không dám lên lầu để hỏi.
Rốt cục Lương Thần chống đỡ không nổi ngủ thiếp đi, hơn tám giờ tối, anh đột nhiên tỉnh dậy từ trong mộng, toàn thân ra đầy mồ hôi lạnh.
Nhìn nhìn thời gian, anh chỉ mới ngủ 20 phút.
Đây đã là lần thứ mấy trong mấy ngày nay.
Anh sẽ luôn mơ thấy một vài giấc mơ ly kỳ cổ quái, trong mộng không phải Cảnh Hảo Hảo đã chết, chính là gả cho người khác, hoặc là khiến cho anh giống như con ruồi không đầu, làm sao cũng không tìm thấy cô.
Lương Thần có chút mệt mỏi xuống giường, rót cho mình một ly nước, nhìn chằm chằm ban công, không biết như thế nào, liền giống như thấy Cảnh Hảo Hảo tránh ở ghế mây sau rèm cửa sổ, anh buông ly nước, rất nhanh chạy vội tới, kéo rèm cửa sổ, nhìn thấy là cảnh tượng trống rỗng, chỉ có gió đêm nhè nhẹ, không ngừng thổi vào.
Lương Thần ngơ ngác đứng trong chốc lát, xoay người cầm lấy di động của mình, lại gọi ra một cú điện thoại.
Kết quả nhận được, vẫn như đang tìm kiếm, còn chưa có manh mối.
Giọng nói cứng rắn của Lương Thần, nói: “Tiếp tục tìm cho tôi!”
Sau đó liền phẫn hận cắt đứt điện thoại, đứng ở trên ban công mím môi trầm tư trong chốc lát, liền xoay người, đi trở về phòng ngủ, cầm lấy chìa khóa xe của mình, đi xuống lầu.
Vừa lái xe ở vào thành phố Giang Sơn, Lương Thần vừa đeo tai nghe điện thoại bluetooth, gọi một cú điện thoại cho Từ Dung.
Đúng lúc Từ Dung đang ở “Golden Age”, Lương Thần trực tiếp sảng khoái chặt đứt điện thoại, đi nơi đó.
Phòng bao xa hoa trụy lạc, là nơi Lương Thần đã sớm bàn chuyện làm ăn quen trong mấy năm nay.
Anh không gần nữ sắc, nhưng trước khi chưa gặp Cảnh Hảo Hảo, cần xã giao, cũng tìm tiểu thư “Golden Age” ngồi ở bên người, làm ra vẻ.
Cho nên, tiểu thư bồi rượu bên trong nhìn thấy anh, lập tức ý cười không thôi tiến lên chào đón, ôm cánh tay anh: “Lương tổng, ngài đã tới?”
Lúc trước tuy rằng đáy lòng Lương Thần chán ghét, còn có thể ngoài cười nhưng trong không cười bày ra bộ dáng, sau đó bất động thanh sắc rút cánh tay của mình ra. Hiện tại Lương Thần lại vì đụng chạm như vậy, nháy mắt trở mặt, anh ghét nhìn chằm chằm một đôi tay trắng nõn đặt ở trên cánh tay mình, nói: “Cô có buồn nôn hay không.”