Sắc mặt Cảnh Hảo Hảo trở nên tái nhợt, tay cô dùng sức siết quả đấm, nắm lấy làn váy của mình, nắm mép váy nhăn lại, nơi khớp xương nhô lên, trở nên trắng bệch bén nhọn.
Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm Lương Viễn trước mặt, cảm xúc trong ánh mắt, phập phồng không ngừng.
Từng màn trôi qua, giống như là từng hình ảnh nhẹ nhàng bâng quơ, ở trong đầu của cô, lướt qua giống như nước chảy mây trôi.
Lúc trước, khi cô biết được Thẩm Lương Niên trật đường ray, toàn bộ thế giới từ chay tán loạn nhiều màu của cô, đảo điên thành trắng đen.
Lúc đó, cô chỉ còn có thể nắm được tự do, nhưng cuối cùng lại bị Lương Thần bóp chết một lần nữa.
Nay, khi cô nghĩ đến chính mình mang thai, có thể bắt đầu xây dựng một gia đình, triển khai cuộc sống mới, kết quả suy nghĩ của cô vẫn là một hồi buồn cười khôi hài như cũ.
Cô giống như là nữ phối hợp diễn có tâm kế thật đáng buồn trong phim truyền hình, bị người đập tiền cầu cô buông tha công tử quý gia.
Diễn nữ phối hợp diễn nhiều năm như vậy, chung quy ở trong hiện thực, cô cũng biến thành nhân vật buồn cười như vậy.
Không có tâm ai là làm bằng sắt, một Lương Thần tồn tại rẩt ưu tú, diện mạo tuấn mỹ, vạn người nhìn giống như thiên tử, duy chỉ có dễ dàng tha thứ cho mình mọi chuyện, nếu thật sự từ đầu đến cuối đều khiến cho cô thờ ơ, vậy khẳng định là gạt người .
Đặc biệt là trong thời gian có đứa nhỏ này, cô và anh buông ân ân oán oán trước kia, trải qua cuộc sống mẹ mang thai và cha tương lai, cô không phải không cảm giác được hạnh phúc.
Nhất là vào buổi sáng ánh nắng đầy đủ kia, anh và cô phơi nắng, cầm một quyển [ sổ tay những điều chú ý của phụ nữ có thai] vừa xem, vwfa nghiêm trang nói cho cô nghe.
Cái loại hạnh phúc này, thực an nhàn.
Còn có, ngay buổi sáng hôm nay, lĩnh giấy hôn thú xong, anh còn mang cô đi gặp cha mẹ cô, nói, mặc dù cha mẹ cô đã chết, người làm con rể như anh, cũng cần phải đi ra mắt.
Càng nghĩ, Cảnh Hảo Hảo càng tâm loạn như ma.
Thật lâu sau, cô mới ổn định tâm thần của mình, nhìn Lương Viễn trước mặt, hỏi: “Lương tiên sinh, anh xác định anh sẽ giúp tôi giải quyết?”
Lương Viễn gật gật đầu, nói: “Yên tâm, chỉ cần cô rời khỏi A Thần, tôi nói được, sẽ làm được, thỏa mãn hết thảy điều kiện của cô.”
Hiện tại, cô còn sót lại, chỉ là tự tôn đáng thương, cô không thể để cho tôn nghiêm bị chà đạp.
Cho dù ở trong mắt bọn họ, cô là một phụ nữ ghê tởm vì tiền đùa bỡn tâm cơ.
Nhưng cô vẫn muốn biện giải cho mình một lần.
Cảnh Hảo Hảo nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn lại Lương Viễn, từng chữ châu ngọc, thanh thúy có lực nói: “Lương tiên sinh, trước khi tôi nói, có thể hỏi anh một vấn đề trước không?”
Lương Viễn gật đầu: “Cảnh tiểu thư, xin cứ hỏi.”
“Là ai quy định , mỗi một cô gái gặp nhau với đàn ông phú quý, cô gái kia liền nhất định sẽ vì tiền tài?”
Vẻ mặt Lương Viễn hơi dừng một chút.
Cả người Cảnh Hảo Hảo bình tĩnh tựa như một hồ nước tĩnh lặng, bên trong đôi mắt tối đen, sạch sẽ trong suốt, không có bi thương cũng không có nước mắt: “Tất cả mọi người là đang thấy biểu hiện giả dối, nhìn thấy phụ nữ và đàn ông không môn đăng hộ đối ở cùng một chỗ, mọi người liền cảm thấy, cô ta có thể là dùng thân thể của mình kiếm tiền, cũng có thể là dùng thủ đoạn dụ dỗ gì đó, nói tóm lại, không có một câu tán thưởng tốt đẹp. Nhưng tôi muốn biết, mọi người có người từng miệt mài truy cứu qua, người đàn ông phú quý kia, có nhất định là tồn tại tốt đẹp không thể bới móc không? Cũng không có người hỏi qua, người phụ nữ kia, rốt cuộc có nguyện ý không hiếm lạ và cùng một chỗ với người đàn ông phú quý kia không?”