Lương Thần ngẩng đầu, nhìn lướt qua Linh Mộc tiên sinh, đáy mắt mang theo một chút cao ngạo khinh thường, giọng nói thản nhiên: “Không, Linh Mộc tiên sinh, ngài hiểu lầm, tôi là đang uy hiếp ngài.”
Sắc mặt Linh Mộc tiên sinh, nháy mắt trở nên trầm thấp xuống.
Cảnh Hảo Hảo theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua người đàn ông đứng thẳng bên cạnh.
Người quay chung quanh bọn họ, trong các đôi mắt phát ra một chút hung ác, giống như hận không thể lập tức tiến lên, xé nát Lương Thần.
Lương Thần giống như không có phát hiện, anh vẫn ung dung đứng ở tại chỗ như trước, nhìn Linh Mộc tiên sinh trước mặt, tiếp tục nói: “Tôi là một người Trung Quốc, ở trên địa bàn Linh Mộc tiên sinh, tôi tự nhiên không thể chống lại với Linh Mộc tiên sinh, nhưng Linh Mộc tiên sinh, xin tin tưởng tôi, tôi có thể tùy tùy tiện liền làm cho sự nghiệp gia tộc Linh Mộc, không kiếm được chút gì ở Trung Quốc!”
Người quay chung quanh, có người đã muốn dùng tiếng Nhật mắng ra lời thô tục, thuận tiện lấy súng từ bên hông ra.
Ca cơ trên vũ đại, huấn luyện rèn luyện hàng ngày vô cùng tốt, đối mặt với một phòng có thể sắp phát ra huyết tinh bạo lực, không có chút sợ hãi, thanh tuyến mềm mại y nha nha hát xướng.
Không khí trong phòng, tựa hồ có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Cảnh Hảo Hảo nhìn nòng súng tối như mực chung quanh, nghe được tiếng lên đạn truyền đến cao thấp không đều liên tiếp không ngừng, trong lòng bàn tay nháy mắt tràn ngập mồ hôi, đều thấm ướt tay Lương Thần, lực đạo cô nắm tay anh, nhịn không được lớn hơn.
Cô chỉ là muốn đến Nhật Bản sửa đổi hợp đồng, cô chưa từng nghĩ đến, sẽ gặp phải một màn truyền thuyết như vậy.
Chỉ cần những người đó nổ súng, cô và Lương Thần, đều có thể sẽ biến thành tổ ong vò vẽ bất cứ lúc nào, bị mất mạng.
Cảnh Hảo Hảo tinh tường nghe thấy bên tai mình truyền đến tiếng hít thở dồn dập, trái tim nhảy lên đặc biệt nhanh, thình thịch.
Nhưng mà, trong đôi mắt xinh đẹp thâm thúy của Lương Thần hiện lên thanh khí cao ngạo, vẫn cứ đứng thẳng tắp như trước, đối mặt với những khẩu súng có thể làm anh bỏ mạng bất cứ lúc nào, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Anh đã nhận ra Cảnh Hảo Hảo bên cạnh khác thường, chậm rãi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo, đáy mắt anh, bình tĩnh ung dung, tràn ngập trấn an, sau đó chậm rãi cúi đầu, tiến đến bên tai của cô, thấp giọng nói: “Em yên tâm, anh sẽ bình an vô sự mang em về thành phố Giang Sơn, mặc kệ phát sinh chuyện gì, em cũng sẽ không có việc gì.”
Ngữ khí anh rất thấp, là đang lặng lẽ nói với cô.
Chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy.
Tốc độ nói chuyện của anh rất nhanh, như là trấn an đơn giản trước khi lâm đại địch.
Anh nói xong, liền đón nhận ánh mắt của cô.
Không biết có phải lời nói của anh nổi lên tác dụng hay không, Cảnh Hảo Hảo khẩn trương, đè ép xuống từng chút.
Lương Thần đợi cho Cảnh Hảo Hảo bình tĩnh, lúc này mới chậm rãi quay đầu, chống lại tầm mắt Linh Mộc tiên sinh, nói: “Xem ra, tôi vẫn là xem trọng Linh Mộc tiên sinh, cái gọi là bản lãnh của Linh Mộc tiên sinh, chính là lấy nhiều làm ít, lấy súng lấn hiếp người, nghe đồn năng lực Linh Mộc tiên sinh ở Nhật Bản xuất chúng, hóa ra, thật đúng là chỉ là nghe đồn.”
Đáy mắt Linh Mộc tiên sinh trở nên càng thêm âm trầm, sao ông ta có thể nghe không ra châm chọc và khích tướng trong miệng Lương Thần, nhưng lẫn vào đến vương giả cuối cùng, từ trước đến này khinh thường dùng phương pháp như vậy để chiến thắng, cho nên ông ta nâng tay lên, hơi cởi áo khoác ra.
Những người chung quanh lập tức thu hồi súng ống.
Linh Mộc tiên sinh quay đầu, nhìn Lương Thần, nói: “Nghe ý tứ Lương tiên sinh, là muốn một người một ngựa đối kháng với tôi, một khi đã như vậy, Lương tiên sinh, không bằng chúng ta liền trực tiếp đơn giản mọi chuyện, chọn thứ hiện có trong tay, nơi đó có chiếu bạc, một ván định thắng bại, lợi thế chính là hiệp nghị quân tử.”