“Hảo Hảo, không phải qua một thời gian nữa em muốn gả cho anh làm cô dâu ư? Em còn ngủ như vậy nữa, sẽ gả cho anh như thế nào đây?”
Rõ ràng lời này là anh nói.
Lúc ấy anh tránh ở trong toilet, lúc lén lút ghi âm, đáy lòng cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên.
Hiện tại ở trong phòng yên lặng này, biến thành giọng nói của Thẩm Lương Niên, mở cho cô nghe.
Anh lại cảm thấy đáy lòng của mình, nổi lên một tầng tư vị chua xót nói không nên lời.
“Hảo Hảo, em đành lòng cứ như vậy rời đi sao? Em suy nghĩ một chút, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt......”
Lương Thần không biết lần đầu tiên Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên gặp mặt rốt cuộc là quang cảnh như thế nào, anh cũng không biết, lúc ấy Cảnh Hảo Hảo mười tuổi là bộ dáng như thế nào, lúc nhìn thấy Thẩm Lương Niên, đáy mắt nở rộ sáng rọi như thế nào.
Nhưng mà, trước mắt anh, lại hiện ra cảnh tượng lần đầu tiên mình gặp cô ở khách sạn Tứ Quý.
Một đêm kia, anh đi ra từ một bữa ăn, chủ bữa ăn gọi vài cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp như hoa, miệng lại ngọt, trên bữa ăn vài người đàn ông đã kết hôn hoặc chưa lập gia đình, mỗi người ngoài miệng đều không nói, nhưng trên mặt lại mang theo đủ loại hưởng thụ, tay thường thường sờ về phía cổ áo không thể thấp hơn nữa của những cô gái kia.
Thoạt nhìn trường hợp đó rất hoạt sắc sinh hương, một bữa ăn cũng là vui vẻ hoà thuận, nhưng mà anh ngược lại không có khẩu vị.
Cho nên, cơm chỉ ăn một nửa, anh liền rời đi truóc, trở lại phòng khách sạn, ý niệm đầu tiên trong đầu anh chính là muốn rửa đi mùi nước hoa khuếch tán từ trên người những người phụ nữ kia đi, kết quả đẩy cửa ra, liền thấy được mặt Cảnh Hảo Hảo.
Chỉ liếc mắt một cái, khiến cho bầu trời yên ả của anh lóe sáng.
Là một gương mặt vô cùng xinh đẹp, nhưng thế gian này, luôn không thiếu phụ nữ xinh đẹp, nhưng mà có rất ít phụ nữ có thể xinh đẹp nhẹ nhàng khoan khoái như vậ, xinh đẹp sạch sẽ như vậy, cao thấp toàn thân đều tản ra một cỗ khí chất dịu dàng thuần túy.
Cả đời này của anh, gặp qua vô số phụ nữ, chưa bao giờ gặp qua người nào sạch sẽ như vậy.
Không biết có phải nguyên nhân uống rượu hay không, cho tới nay anh luôn không gần nữ sắc, ma xui quỷ khiến liền vẫy lui thư ký đi theo chính mình vào phòng, đang khẩn trương muốn đi tìm khách sạn hỏi là chuyện gì xảy ra.
“Còn có sau đó chúng ta ở thành phố Giang Sơn, nhiều ngày tháng tốt đẹp như vậy, em nỡ quên mất như vậy sao?”
Một đêm kia, là cảnh đẹp độc nhất vô nhị mà cả đời Lương Thần anh từng trôi qua.
Một đêm kia, cô gái không có xô đẩy, cũng không có ngăn cản xâm chiếm của anh, cô mềm mại như là một đầm nước xuân, hương vị tuyệt vời đến rối tinh rối mù, khiến cho anh lần đầu súng thật đạn thật với phụ nữ có chút không chống đỡ được, cũng không kịp thưởng thức những cực phẩm nhân gian đó, liền đi thẳng đến chủ đề.
Thật ra anh rất kinh hỉ, cô lại có thể là lần đầu tiên...... Hai người đều là lần đầu tiên, thực không tính là tốt đẹp, thậm chí còn có chút hỏng bét.
Lúc ban đầu cô kháng cự, bởi vì đau đớn nên nước mắt lưng tròng, mà anh cũng đau đến mức trán đổ mồ hôi.
Nhưng mà, chính là như vậy, đau và khoái hoạt liên tục, đến cuối cùng, vẫn là nếm đến cảm giác vui sướng đầm đìa cực hạn.
“Hảo Hảo, em nhất định phải tỉnh lại, không thể bỏ lại một mình anh như vậy, có rất nhiều chúng ta chưa kịp nói, còn chưa kịp làm...... Hảo Hảo, em có biết, ở đáy lòng anh, tốt đẹp không phải là thế giới này, tốt đẹp là vì vậy thế giới này có em.”