Lương Thần đứng ở cửa, tạm dừng hai giây, liền đạp bước chân đi tới trước ban công, nhìn chằm chằm tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn, sắc mặt càng trở nên trầm thấp.
Bạn nói, người phụ nữ kia rõ ràng thoạt nhìn giống như em gái nhà bên, nhu thuận động lòng người, người cũng ngốc hồ hồ, ai đối với cô tốt một chút, cô liền đối tốt với người đó vạn phần, nhưng cố tình khi đối với anh, sao lại trở nên quật cường cứng rắn như vậy, nhìn hiện tại Thẩm Lương Niên và cô không còn một chút hy vọng, cô lại vẫn không chịu trôi qua thật tốt với anh, buổi tối mùng một tết, nghĩ đến vừa rồi, ép buộc ra cho anh bao nhiêu chuyện, quả thực khiến anh tức giận gần chết! Đây rốt cuộc là phụ nữ gì......
Cô không phải là muốn rời khỏi anh ư, tốt, cô đi...... Đi rồi vĩnh viễn cũng đừng trở về, nhắm mắt làm ngơ, anh cũng không tin, anh thật đúng là rời người phụ nữ này liền không thể sống!
Lương Thần nghĩ, liền căm giận nhìn chằm chằm bão tuyết ngoài cửa sổ hừ lạnh một tiếng, xoay người đi đến bên giường lớn, nâng tay lên, tắt đèn, nằm trên giường, đắp chăn, chuẩn bị ngủ.
Trong phòng tắt đèn, trở nên càng thêm yên tĩnh, rất thích hợp để ngủ, nhưng Lương Thần lại cảm thấy tư thế ngủ đặc biệt không thoải mái, anh lăn qua lộn lại thay đổi rất nhiều tư thế, chẳng những không có làm cho chính mình thoải mái hơn một chút, ngược lại càng không thư thái, thậm chí càng đổi càng cảm thấy tư thế mới nhất lại càng khó chịu, cuối cùng anh liền dứt khoát trực tiếp ngồi dậy.
Lương Thần nâng tay lên, cào cào tóc mình, đèn ngủ mờ nhạt, nhìn một vòng quanh phòng, luôn cảm thấy toàn bộ phòng đều trở nên đặc biệt không được tự nhiên, nhưng anh lại nói không được cụ thể sao lại không được tự nhiên, dù sao chỉ là cảm thấy cái bàn không giống như là cái bàn, ngăn tủ không giống như là ngăn tủ.
Anh đây rốt cuộc là làm sao vậy? Chỉ là cãi nhau với Cảnh Hảo Hảo, dưới cơn giận dữ đuổi cô đi ra ngoài, cô cũng không hiếm lạ anh, anh còn muốn để ý như vậy làm gì!
Lương Thần nghĩ đến đây, liền hung hăng nắm chăn lên che ở trên đầu của mình, nằm nặng nề về trên giường lần nữa, cưỡng bức chính mình đi vào giấc ngủ.
Qua không biết bao lâu, Lương Thần theo thói quen vươn tay, chạm vào vị trí bên người, sau đó ngón tay sờ tới sờ lui ở trên mặt giường tơ lụa, sờ soạng nửa ngày, không có đụng đến bất kỳ thứ gì, lúc này anh mới chậm rãi mở mắt, sau đó nhìn bên giường trống rỗng khác bên cạnh mình, trố mắt nửa ngày, mới phản ứng kịp, vừa rồi mình lại có thể đang tìm Cảnh Hảo Hảo.
Lương Thần nhíu nhíu mày, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn vị trí trống không bên cạnh như trước, qua hồi lâu, anh phát hiện trước mắt mình, lại hiện ra bộ dáng Cảnh Hảo Hảo cuộn thân thể, ôm chăn, cánh môi hơi hơi giương, đang ngủ say rất đáng yêu.
Không gian yên tĩnh, khiến cho tức giận vốn nhảy lên chung quanh cơ thể anh, bình ổn xuống từng chút, anh hơi giật giật môi, đầu óc bắt đầu thanh tỉnh, sau đó anh cúi đầu, nhìn về phía hai tay của mình, nghĩ đến vừa rồi mình lại có thể níu lấy, đuổi cô ra cửa lớn, tâm tình thoáng chốc rơi xuống đáy cốc.
Sao anh lại cải vã với cô? Lúc anh tức giận, dùng cà vạt trói cổ tay của cô, có phải là dùng khí lực quá lớn rồi không? Lúc anh mặc kệ sự kháng cự của cô, cường mạnh muốn cô, có phải rất thô lỗ hay không? Anh nhớ rõ lúc cô ra cửa, chỉ mặc một kiện áo ngủ...... Trời lạnh như thế...... Sao anh không có để cho cô thay quần áo xong rồi cút chứ?
Anh đây rốt cuộc là làm sao vậy? Vì sao cứ ở trước mặt cô lại không khống chế được tính tình của mình, luôn một lần một lần nói hay lắm muốn nhân nhượng muốn chiều theo, cuối cùng sao mỗi lần đều không khống chế được chứ?