“Nếu anh không muốn yêu, muốn rời khỏi thì nên sớm làm, để tôi không có suy nghĩ cùng nhau đến già.”
Bầu trời đêm thành phố Giang Sơn, ánh sao sáng ngời, cô giống như nhìn thấy, lúc mình còn trẻ tuổi, mặc quần áo cũ nát, đứng ở đầu đường trấn nhỏ dưới màn đêm buông xuống, chờ Thẩm Lương Niên nghỉ về nhà từ trong trấn.
Ban đêm trên trấn nhỏ, ánh đèn không sáng ngời bằng Thành phố Giang Sơn như vậy, đi ở trên ngã tư đường tối đen, có thể nhìn thấy ánh trăng sáng tỏ, anh và cô một trước một sau, im lặng đi tới.
Lúc đó, anh và cô đều còn là dáng dấp khuôn mặt non nớt, anh còn chưa ổn trọng thành thục như bây giờ, đường phố trấn nhỏ gập ghềnh, có vài giọt nước, cô khó có thể vượt qua, anh vươn tay, nắm tay cô qua, đầu ngón tay trong lúc vô tình chạm vào da thịt của cô, trên mặt anh, liền treo lên đỏ hồng ngượng ngùng.
Tốt đẹp như vậy qua đi, tuổi trẻ khinh cuồng, thời gian hạnh phúc lại là kết cục thảm thiết như vậy.
Chẳng bao lâu sau, trên trấn nhỏ kia đi ra thiếu niên nho nhã tuấn dật, cho nên liền giống như chúng sanh trầm luân trong thế tục.
Thẳng đến giờ phút này, cô mới biết được, hóa ra ngày tháng dài rộng, chỉ là một trận hiểu lầm.
......
Lương Thần vẫn vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần đi theo phía sau Cảnh Hảo Hảo.
Bước chân cô mau, anh cũng đi mau theo, bước chân của cô chậm, anh cũng chậm theo, lúc cô dừng lại, anh liền đứng ở dưới chỗ đèn đường cách cô 20 mét, im lặng nhìn cô.
Thần thái của cô có chút dại ra, anh phân không rõ rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì, đèn nê ông nhiều màu chiếu vào trên mặt của cô, chiếu dung mạo yên tĩnh của cô, anh nhịn không được nhìn có chút xuất thần.
Rất nhiều người tới tới lui lui giữa anh và cô, chặn lại tầm mắt của anh, nhưng anh chỉ hơi nghiêng đầu một chút, luôn có thể dễ dàng tìm được tồn tại của cô ở trong đám người.
Từ nhỏ đến lớn, anh học cái gì cũng nhanh hơn người thường, mười tám tuổi một người một ngựa chạy đến thành phố Giang Sơn, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng sang hạ như vậy huy hoàng vương triều.
Anh vẫn cảm thấy, chính mình là tồn tại không có gì không làm không được.
Nhưng đến hiện tại, anh mới hiểu được, những thứ tình yêu này, anh cũng là vừa mới hiểu được.
Hóa ra, yêu một người là đơn giản như vậy, cô đứng ở trong đám người, anh liếc mắt một cái liền tìm được cô, thế giới là trắng đen, mà cô là màu sắc rực rỡ.
Thần thái Lương Thần, trong nháy mắt trở nên có chút nhu hòa, ánh mắt anh, nháy không nháy nhìn Cảnh Hảo Hảo, đáy mắt phấn khích xinh đẹp, mang theo kinh diễm không có cách nào nói rõ, giống như là nhìn thấy vật tuyệt đẹp nhất trong nhân thế này.
......
Tiếng nhạc trong cửa hàng mặt tiền ngừng lại, lúc này Cảnh Hảo Hảo mới hoàn hồn, cô mờ mịt nhìn thoáng qua bước chân của người chung quanh, sau đó đạp bước chân, vội vàng đi đến trong hẻm nhỏ phía sau cao ốc.
Lương Thần đứng ở tại chỗ không hề động, chỉ chờ bóng dáng Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn biến mất ở khúc quanh hẻm nhỏ, anh mới chậm rãi mở bước chân, đi theo qua.