Giọng nói của Trầm Lương Niên, bình thường vừng vàng, không nhanh không chậm, chính là hôm nay giống như một cái loa lớn, ở bên tai Cảnh Hảo Hảo nổ vang, tại tai cô vù vù một mảnh, còn một đêm lẫn lộn kia, nhưng lời Lương Thần nói với cô:
_Người phụ nữ kia, cô làm thế nào vào được phòng của tôi?"
_"Yêu thương nhung nhớ sao? Ha ha.... Thật là nhàm chán..."
_"Đừng nói với tôi cô đi nhầm phòng, cô không biết lấy lí do này, thật ngu ngốc sao?"
_"Vậy dùng thân thể này bồi thường đi...."
Tay chân Cảnh Hảo Hảo lạnh ngặt một mảnh.
Lương Thần…Lương Thần, bóng dáng cô vừa mới nhìn thấy, cảm thấy đó là một người đàn ông có khuôn mặt như tranh vẽ, thì ra là Lương Thần!
Đêm hôm đó, ở khách sạn Tứ Quy, người nói cô dùng thân thể bồi thường, sau đó liền cướp đi trong sạch của cô là người đàn ông này.
Mỗi người ở thành phố Giang Sơn đều gọi anh là “Con của trời” Lương Thần.
Toàn thân Cảnh Hảo Hảo không nhịn được rung rẩy, cô sợ bị phát hiện, chính là cố gắng kiềm chế áp lực chính mình, mọi chuyện đều đã quá khứ, cô chỉ cần thẳng thắng thành khẩn với Lương Niên, Lương Niên tiếp thu được, cô vẫn cùng với Lương Niên ở cùng một chỗ như năm xưa.
Về đêm đó, chỉ hiểu như một vớt nhơ bẩn bình thường, chìm vào trí nhớ như dòng sông dài.
Thế nhưng...Vì cái gì chỉ có ba ngày ngắn ngủi, cô cùng anh...lại gặp nhau?
Hơn nữa...Anh vậy mà là bạn bè của Trầm Lương Niên!
Cảnh Hảo Hảo cảm thấy toàn bộ thế giới của mình đều rối loạn, cả người cô cứng ngắc đứng tại chỗ, chậm chạp nhìn người kia chào hỏi.
"Hảo Hảo... Phát ngốc cái gì đó, nhanh chào hỏi Lương tổng đi!" Tâm tình Trầm Lương Niên vẫn rất tốt như bình thường, ôm lấy thắt lưng của Cảnh Hảo Hảo, nói với Lương Thần.
Cảnh Hảo Hảo bình tĩnh lại, lúc này mới phát hiện thiếu chút nữa thất lễ, cô nuốt nuốt nước miếng, theo bản năng nhìn về đôi mắt kia của Lương Thần, lông mi khẽ hạ, đôi môi động động hồi lâu, mói nhỏ giọng mở miệng nói: "Lương tổng, ngài khỏe."
Giọng nói của cô, rất nhỏ rất nhẹ, hiện trường bữa tiệc có rất nhiều người, lộn xộn một mảnh, làm cho thanh âm của Cảnh Hảo Hảo, che lấp hơn phân nữa.
Người kia không nói gì, vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu nhìn Cảnh Hảo Hảo không nhúc nhích, tầm mắt của anh, vẫn lạnh nhạt, thật ra là không biến sắc quan sát người phụ nữ trước mặt này.
Cô mặc một chiếc váy liền áo dài trung bình, loáng thoáng có thể nhìn thấy màu da của dây lưng nội y, tóc của cô cũng đơn giản vén lên, cổ và tay không mang trang sức gì, phía dưới là một đôi giày cao gót phản ra ánh sáng của ngọc trai, được coi là chỗ tốt nhất trên người cô.
Khuôn mặt của cô, trừ bỏ đôi mắt kia, một đêm kia anh đã sớm cẩn thận đánh giá qua.
Cho nên, anh trực tiếp nhìn vào đôi mắt kia, một đêm ấy, dưới đáy lòng anh không phải không nghĩ ánh mắt của cô sẽ có hình dáng gì, chính là lúc này chân chính nhìn thấy, anh vẫn phải kinh diễm một phen.
Mặt người phụ nữ này rất nhỏ, ánh mắt lại rất lớn, bên trong đôi mắt ấy ngập tràn màu sắc, bên trong trong suốt có thể nhìn thấy hết mọi thứ.