Lương Thần đành phải dừng xe ở nơi cách tai nạn xe cộ gần một nhánh cao tốc, sau đó khóa xe, cầm di động của mình, liền chạy bộ về phía bên trong.
Lương Thần đi ra vội vàng, chỉ mặc áo ngủ và dép lê, dẫn tới người trong xe bị ngăn chận đều ghé mắt nhìn về phía Lương Thần.
Lương Thần thần thái bình tĩnh, nhưng anh nắm chặt quyền đầu, vẫn là tiết lộ lo âu nơi đáy lòng anh.
Cho dù tố chất thân thể của anh vẫn rất tốt, nhưng lộ trình hơn hai mươi dặm như vậy, cuối cùng thật đúng là Lương Thần chạy đến sức cùng lực kiệt. (dặm: đơn vị đo chiều dài, bằng 1/2 km)
Giày trên chân, không biết đã đánh mất một chiếc từ khi nào, lòng bàn chân ma sát đường nhựa nổi đầy bọt nước, phiếm đau toàn tâm.
Từ nhỏ đến lớn, anh vốn chưa từng chịu qua đau khổ như vậy.
Lúc trên đường, Lương Thần nhiều lần cảm thấy chân mình sắp cắt đứt, cả người muốn nằm ở trên đất, nhưng mỗi một lần, anh đều là nói với chính mình ở dưới đáy lòng, kiên trì một chút, kiên trì một chút...... Đến sau đó, kiên trì một chút liền biến thành tên Cảnh Hảo Hảo, giống như đó chính là một loại tín niệm, làm cho anh kiên trì bền bỉ, kiên trì không ngừng chạy, mãi cho đến cuối cùng, khi Lương Thần nhìn thấy dây kéo cảnh giới màu đỏ, anh giống như là thấy được ánh rạng đông, tốc độ dưới chân lại nhanh hơn.
......
Không khí hiện trường, càng rung động lòng người hơn trên ti vi nhiều.
Tất cả khẩn cấp cứu giúp người, trên mặt đều lộ ra vẻ trang nghiêm, người chỉ huy cầm bộ đàm, thỉnh thoảng trao đổi tình huống bên dưới với bên trong.
Lương Thần bởi vì chạy nhanh, ngực phập phồng không ngừng, anh nghe bộ âm thanh sàn sạt trong bộ đàm, xen lẫn lời nói của nhân viên cấp cứu bên dưới, tâm lập tức liền nhấc lên.
Cách lúc xảy ra tai nạn, đã qua gần hơn hai tiếng, hiện tại còn chưa tìm được xe buýt, khe núi cao như vậy, tỷ lệ rơi xuống muốn may mắn còn tồn tại vốn chính là số không, nếu thật sự có người tìm được đường sống trong chỗ chết, như vậy không thể không bị thương, thời gian hai tiếng...... chỉ sợ cũng đã máu tẫn người mất.
Đường cao tốc xây trên chân núi, nhiệt độ rất thấp, gió rất lớn, thổi rối loạn tóc Lương Thần.
Anh nhìn chằm chằm cây cối lan tràn phía dưới sơn cốc, vừa nghĩ đến Cảnh Hảo Hảo ở ngay phía dưới, có lẽ hiện tại cũng đã sắp rời khỏi nhân thế, anh liền cảm thấy khí lực toàn thân, giống như bị tháo nước.
Anh cầm lấy di động, muốn gọi cho Cảnh Hảo Hảo một cú điện thoại, lại phát hiện, tín hiệu trên đỉnh núi đặc biệt kém, Lương Thần giơ di động, khi lui tới đường đi hai bước, rốt cục có một ít tín hiệu, Lương Thần tiếp tục gọi cho Cảnh Hảo Hảo một cuộc điện thoại, vẫn ở trạng thái không có cách nào tiếp thông.
Anh không chết tâm, tiếp tục gọi, lúc này đây anh còn chưa có cắt đứt, chợt nghe được trong bộ đàm của một cảnh sát giao thông truyền đến một đạo âm thanh vang dội: “Tìm được xe buýt rồi, nhân viên liên quan đã bắt đầu cứu giúp.”
Tay nắm di động của Lương Thần hơi dùng sức một cái, sau đó hô hấp kéo căng lên, anh cầm di động, vừa gọi điện thoại cho Cảnh Hảo Hảo, vừa nhìn chằm chằm phía dưới sơn cốc.
Qua khoảng nửa tiếng, máy bay trực thăng chậm rãi bay lên từ phía dưới, sau đó dừng ở chính giữa đường cao tốc.
Cửa máy bay trực thăng mở ra, hai nhân viên cứu hộ nâng một khối thi thể đi xuống dưới.
Có thể xe buýt lật xuống sơn cốc, khiến cho thân xe bốc cháy, thi thể nâng xuống dưới, quần áo và tóc cháy đền cao thấp không đồng đều, trên da thịt, có vết máu cũng có bỏng, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Lương Thần chậm rãi buông di động, mím môi, nhìn từng khối thi thể nâng xuống từ bên trong.