Mục lục
Tổng giám đốc đoạt tình - giành lại vợ yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: May



Thế cho nên, trên đường Lương Thần cưỡi xe đạp, chở Cảnh Hảo Hảo về nhà, Cảnh Hảo Hảo còn cười ngây ngô một mình.



Qua một lúc lâu, Cảnh Hảo Hảo mới ôm thắt lưng Lương Thần, lên tiếng, nói: “Lương Thần, cho tới bây giờ em cũng không biết, anh lại lòng dạ hẹp hòi, tính toán chi li như vậy!”



Vẻ mặt Lương Thần bình tĩnh cưỡi xe đạp: “Hảo Hảo, anh chỉ là để cho, người làm mình khó chịu, càng không thoải mái hơn mà thôi.”



Những lời này của anh, nói đến không có cảm xúc gì, nhưng Cảnh Hảo Hảo lại cảm thấy đáy lòng hiện lên một chút cảm giác ấm áp mà lại ngọt ngào.



Tay ôm thắt lưng Lương Thần của cô đột nhiên siết lại, đầu dán gắt gao sau lưng Lương Thần.



Mặt mày Lương Thần giãn ra, tốc độ đạp xe, lập tức chậm lại.



......



Trên thế giới này, có ai sẽ có thể lái được xe bốn vòng rồi, nhưng lại cam tâm tình nguyện đạp xe đạp hao phí thể lực, chở người mình yêu, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ giống như thoi đưa?



Cảnh Hảo Hảo nghĩ, bạn trai của cô, là khoe khoang đáng giá kiêu ngạo nhất trong đời của cô.



Cô có thể không xinh đẹp bằng những người khác, cũng không có năng lực bằng những người khác, thậm chí không có độc lập kiên cường bằng những người khác, nhưng cô có một người đàn ông yêu cô giống như sinh mạng.



Người đàn ông kia, anh ấy tên Lương Thần, anh có thể dốc hết mọi thứ, cho ngày tốt cảnh đẹp cả đời cô.



......



Chỉ có người từng yêu, mới có thể sẽ càng yêu hơn, mới có thể hiểu được yêu nhất.



......



Sau khi Cảnh Hảo Hảo dán phía sau lưng Lương Thần thật lâu, mới đột nhiên giống như là nhớ tới cái gì đó, lên tiếng hỏi: “Lương Thần, cửa hàng xa xỉ phẩm kia, thật là của em?”



“Ừ.”



“Em đây chẳng phải là trong nháy mắt biến thành kẻ có tiền ư?”



“Tương lai em còn có thể là phu nhân của người có tiền.”



Phu nhân của người có tiền...... vợ Lương Thần sao?



Danh hiệu thật xa xỉ, Cảnh Hảo Hảo có chút không dám nghĩ, nhìn thấy bên cạnh đường có một siêu thị, vội vàng vội vàng dời đi đề tài, nói: “Lương Thần, vì chúc mừng em biến thành một người có tiền, hiện tại em mời anh ăn kem, được không?”



Lương Thần, dừng đạp xe.



Cảnh Hảo Hảo nhảy xuống, lấy ví tiền của Lương Thần từ trong túi của anh.



“Hảo Hảo, em nói em mời anh ăn.”



Cảnh Hảo Hảo lắc lắc ví tiền của Lương Thần, đúng lý hợp tình nói: “Tiền của bạn trai em, chính là tiền của em!”



Nói xong, Cảnh Hảo Hảo lấy ví tiền của Lương Thần, chạy vào trong siêu thị nhỏ.



......



Mỗi người đều nói, lúc một phụ nữ dám đúng lý hợp tình, yên tâm thoải mái, thản nhiên tự nhiên đi xài tiền của một người đàn ông, chỉ có hai loại khả năng.



Một loại là phụ nữ tham tài.



Một loại khác, là người phụ nữ kia muốn phó thác cuộc đời của mình cho người đàn ông kia



Mà Cảnh Hảo Hảo, tuyệt đối là thuộc về loại thứ hai.



Lúc trước cô không dám dùng tiền của Lương Thần, cũng không không biết xấu hổ để dùng, đó là bởi vì, đáy lòng của cô, cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ tới bọn họ sẽ có tương lai.



Cô bất giác cảm thấy, hiện tại cô dùng tiền của anh, tương lai là phải trả, cô dùng tự tôn buồn cười của mình, nói cho chính mình biết, chính mình không phải vì tiền mới cùng một chỗ với anh.



Nhưng hiện tại Cảnh Hảo Hảo hiểu được một đạo lý, nếu cô yêu, cô thân không có một xu cũng yêu, nếu cô không yêu, nhà giàu ngàn ngàn cô cũng không yêu.



Yêu một người, phải để cho tất cả của người kia biến thành của bạn, tất cả của bạn biến thành của anh ấy.



......



Lương Thần đợi ở ven đường khoảng năm phút đồng hồ, liền nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo một tay cầm lấy ví tiền của anh, trong một tay khác cầm một túi plastic nhỏ theo chạy ra từ siêu thị.



Cô xa xa vẫy bẫy tay với anh, nhưng mà giây tiếp theo, cô như là nhìn thấy thứ gì đó, biểu tình hơi cứng ngắc một chút, sau đó liền chợt xoay người, chạy vào siêu thị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK