Anh vẫn cảm thấy, chữ phù hoa như vậy, nói ra, chỉ biết có vẻ chính mình nói thêm nữa sẽ rất dối trá.
Nhưng hiện tại, lúc anh thật sự nói ra với cô, anh mới phát hiện, đáy lòng anh, lại có thể nổi lên một loại tư vị ngọt ngào.
Đồng dạng ngọt ngào còn có, Cảnh Hảo Hảo nghe được ba chữ.
Anh yêu em.
Nhìn ba chữ này phổ biến đến cỡ nào, nhưng nghe được ba chữ này từ trong miệng người mình yêu, sao lại cảm thấy ba chữ này, được nhuộm đẫm xinh đẹp như vậy?
Cảnh Hảo Hảo ôm thắt lưng Lương Thần, đi theo kìm lòng không đậu buộc chặt một chút.
......
Buổi tối mười một giờ, khách quý lục tục rời đi
Lương Thần nắm tay Cảnh Hảo Hảo, lúc đi về phía bãi đỗ xe, dọc theo đường đi đụng phải không ít người quen, Lương Thần luôn sẽ thoải mái giới thiệu Cảnh Hảo Hảo là bạn gái anh với mọi người.
Lúc Lương Thần đang chuẩn bị lấy chìa khóa xe ra lái xe, đột nhiên nghe được phía sau của mình truyền đến một tiếng nói: "A Thần."
Cảnh Hảo Hảo đứng ở bên người Lương Thần theo bản năng muốn rút tay ra từ trong tay Lương Thần, Lương Thần nghe giọng nói này, sắc mặt hơi trở nên lạnh một chút, dùng sức cầm tay Cảnh Hảo Hảo, sau đó còn cảm thấy không đủ, vươn tay trực tiếp kéo Cảnh Hảo Hảo vào trong lòng của mình, xoay qua, nhìn về phía Lương Viễn gọi mình lại.
Trên mặt Lương Viễn không có biểu tình gì quá lớn, ánh mắt chỉ thản nhiên rơi xuống trên người Cảnh Hảo Hảo một chút, sau đó liền mở miệng nói: "Đêm nay chú uống không ít rượu, lái xe không an toàn, anh đưa chú trở về."
Cảnh Hảo Hảo theo bản năng nhìn thoáng qua Lương Thần.
Lương Thần lại vẻ mặt bình tĩnh nhìn lại anh cả của mình, khóa xe đã mở khóa lại, lần nữa nhẫn đóng cửa, ngữ khí thoải mái nói: "Được, vậy phiền toái."
Nói xong, liền ôm bả vai Cảnh Hảo Hảo, đi về phía xe của Lương Viễn, tuyệt không khách khí mở cửa xe sau ra, giúp Cảnh Hảo Hảo lên xe, sau đó chính mình cũng chen vào ngồi xuống.
Vợ Lương Viễn ngồi ở ghế cạnh tài xế, nhìn thấy Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo tiến vào, quay đầu, cười tủm tỉm mở miệng hô một câu: "A Thần."
Sau đó liền dừng ánh mắt ở trên người Cảnh Hảo Hảo, hơi cười cười.
Cảnh Hảo Hảo ngồi ngay ngắn ở trên ghế xe, cũng kéo kéo môi với vợ Lương Viễn, nặn ra một nụ cười.
Lương Viễn mở cửa xe, ngồi ở trên ghế lái, anh ta cài dây an toàn, vừa mới khởi động xe, Lương Thần liền ôm thắt lưng Cảnh Hảo Hảo, có chút lười nhác dựa vào lưng xe, nói địa chỉ tiểu khu của Cảnh Hảo Hảo, nói xong, còn kèm theo một câu: "Cám ơn!"
Ngữ khí của Lương Thần rất khách sáo, giống như là khi ngồi lên xe taxi, nói với sư phụ xe taxi.
Vợ Lương Viễn nghe hiểu được Lương Thần đây là đang bày cho chồng cô xem, nhịn không được liền che miệng, thiếu chút nữa bật cười ra tiếng.
Mà Lương Viễn lái xe, mặt kéo đến thật dài, dùng cái mũi "Hừ" một tiếng, liền giẫm chân ga, lái xe ra ngoài.
Lương Thần là rất để ý chuyện anh cả đưa Cảnh Hảo Hảo rời đi, cho nên lúc xe vừa mới lái ra bãi đổ xe, anh liền cố ý mở miệng, nói: "Tốc độ xe không cần đặc biệt nhanh, Hảo Hảo sẽ say xe."
Cô say xe khi nào?
Cảnh Hảo Hảo quay đầu, nhìn thoáng qua Lương Thần.
Lương Thần lại khí định thần nhàn ngồi ở trên vị trí, anh ta không phải không muốn để cho chính mình cười Hảo Hảo ư? Anh chẳng những muốn kết hôn, còn muốn cho anh ta nhìn xem, rốt cuộc chính mình che chở cô gái này bao nhiêu!