“Lương tổng, hôm nay không phải nói không đến đây sao? như thế nào hiện tại lại tới?” Trầm Lương Niên ngồi vào chỗ của mình, liền rót cho Cảnh Hảo Hảo ly nước trái cây, thời điểmđưa cho Cảnh Hảo Hảo, liền hướng về phía Lương Thần hỏi một câu.
“Không có gì, tiện đường liền tới đây.” Lương Thần tùy ý đáp một câu.
Lương Thần ngồi đối diệnCảnh Hảo Hảo, Cảnh Hảo Hảo cầm ly nước trái cây Trầm Lương Niên đưa, vừa mới thấy được Lương Thần, trên mặt Lương Thần vẫn không có thái độ gì, chính là ánh mắt của anh khinhìn cô, nhẹ nhàng nhìn theo gương mặt cô, từ từ hạ xuống, cuối cùng dừng ởcổ chân của cô.
Anh cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, chính là một ánh mắtnhư vậy, Cảnh Hảo Hảo liền cảm thấy cổ chân mình truyền đến một hồi đau đớn, cô theo bản năng đem cổ chân dấu sau chân Trầm Lương Niên.
Lương Thần bênkia, liền truyền đếntiếng cười khẽ.
Thực trầm thấp, thực ngắn ngủi.
Một bên uống rượu tán gẫu nhân, làm như không phát giác.
Nhưng Cảnh Hảo Hảo lại cảm thấy, sau lưngmình đổ đầy mồ hôi lạnh.
Mấy người đàn ông tụ tập cùng một chỗ, bàn chuyện làm ăn, nói chuyện hợp tác, phụ nữngược lại thành làm nền.
Nhưng mà, từ đầu đến cuối, Lương Thần đều không nói lời nào, nghiêm mặt ngồi một chỗ, không cười cũng không nói lời nào.
Đến cuối cùng, thời điểm mấy người đàn ông trò chuyện, Lương Thần mới đột nhiên nhẹ nhàng mở miệng nói:“Trầm tổng, anh đây là hướng Cảnh tiểu thư cầu hôn sao? nhẫn đều đã đeo.”
Nghe Lương Thần nhắc tới, người trong phòng mới chú ý tới tay Cảnh Hảo Hảo, mang theo một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
Trầm Lương Niên cười nói:“Hôn lễ sắp tới, tôi gửi thiệp mời, mọi người nhớ đến.”
“Đó là tất nhiên.” Tòng Dung nhiệt tình trả lời, sau đó nhìn Trầm Lương Niên hỏi:“Lương Niên, hai người như thế nào quen nhau?”
“Chúng tôi sao?” Trầm Lương Niên quay đầu, nhìn liếc mắt một cái Cảnh Hảo Hảo, mới không nhanh không chậm mở miệng nói:“Tôi cùng Hảo Hảo quen biết, Hảo Hảo lúc ấy mới mười tuổi.”
“A, như vậy được coi là thanh mai trúc mã, sẽ không phải lúc ấy anh đem người ta bắt đi chứ? Thực không nhìn ra, Lương Niên có khẩu vị này.”
“Tòng Dung, anh nói bừa cái gì. Tôivà Hảo Hảo thời điểmở cùng một chỗ, Hảo Hảo đã mười sáu tuổi.”
“Anh đây là nuôi vợ từ nhỏ a! Tôi như thế nào lại không tốt số như anh, gặp được bé gái mười tuổi, có thể trổ mã động lòng người như vậy.”
“Cho dù là anh gặp, cũng chưa chắc như Hảo hảo tốt a.”
“Trầm Lương Niên, anh không cần dọa người, người ta Hảo Hảo tốt, mắc mớ gì anh bày ra biểu tình tự hào kiêu ngạo.”
“Cô dâu của tôi, tôi vui!”
......
Lương Thần ngồi ở đối diện, nghe Trầm Lương Niên cùng Tòng Dungtừng câu từng chữ trong lời nói, nhìn tayCảnh Hảo Hảo, đeo chiếc nhẫn, nhịn không được nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Mười năm, thanh mai trúc mã, cô dâu của tôi tôi vui......
Nhiều như vậy từ ngữ diễn đạt, như thế nào nghe được đáy lònganh liền đau?
Trầm Lương Niên tâm tình tốt, uống không ít rượu, lúc tiếp tụcuống, Cảnh Hảo Hảo nâng tay, ngăn cản một chút, thấp giọng nói nhỏ nóibên tai:“Anh uống ít thôi.”
Trầm Lương Niên thuận thế hôn lêntóc cô, cùng Tòng Dungcụng ly chỉ uống một nửa.