Hẳn là để thời gian có chút lâu, sợi mỳ thoạt nhìn bị ngâm đến có chút nở.
Tầm mắt Thẩm Lương Niên dừng lại ở trên tô mỳ hồi lâu, mới chậm rãi chuyển đến trên mặt Cảnh Hảo Hảo, nói: “Hảo Hảo, nếu tiện, có thể đi ra ngoài tán gẫu đôi câu với anh không?”
Cảnh Hảo Hảo thật không biết Thẩm Lương Niên còn tìm mình làm cái gì, nhưng Lương Thần ở bên người, cô cũng không muốn phẫn nộ căm tức tranh cãi với Thẩm Lương Niên trước mặt Lương Thần, cho nên liền gật đầu một cái, sau đó nghiêng đầu, nói với Lương Thần: “Tôi trước đi ra ngoài một chút.”
Lương Thần nhẹ nhàng kéo kéo khóe môi, cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ xoay người đi vào phòng.
Qua chưa đến nửa phút, trong tay anh ôm một kiện áo khoác dày đi ra, khoác ở trên người Cảnh Hảo Hảo, sau đó trầm mặc không nói thay Cảnh Hảo Hảo, cài từng viên nút áo khoác.
Thẩm Lương Niên đứng ở cửa, nhìn một màn này, đột nhiên có một loại cảm giác mình rất dư thùa, anh hơi rũ hạ mi mắt.
Cảnh Hảo Hảo không có ngăn trở gì, tùy ý Lương Thần cài nút áo xong cho mình, liền cầm chìa khóa cửa nhà lên, đi ra khỏi phòng.
......
Chung quanh tiểu khu Cảnh Hảo Hảo ở, cũng không nơi buôn bán 24 tiếng, cho nên Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên trầm mặc không nói vừa đi ra từ trong lầu tiểu khu, Cảnh Hảo Hảo liền dừng chân lại, không đợi Thẩm Lương Niên mở miệng nói chuyện, liền gọn gàng dứt khoát dẫn đầu nói: “Thẩm Lương Niên, anh còn tìm tôi làm cái gì?”
Thẩm Lương Niên nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, ngọn đèn mờ tối của tiểu khu lẳng lặng chiếu vào trên thân thể của cô, phủ kín mặt cô một tầng hơi thở mông lung, khi anh nghe được ngữ khí phiền chán như vậy của Cảnh Hảo Hảo, đáy mắt hơi lóe lên một chút ánh sáng, một lát sau, mới lấy một tấm chi phiếu từ trong túi ra, đưa cho Cảnh Hảo Hảo: “Hảo Hảo, anh đến, là đưa thứ này cho em.”
Cảnh Hảo Hảo nhìn lướt qua chi phiếu trong tay Thẩm Lương Niên, nhìn phía trên viết số tiền 1000 vạn, cô có chút nghi hoặc nhìn về phía ánh mắt Thẩm Lương Niên.
Thẩm Lương Niên nhìn lại Cảnh Hảo Hảo: “Anh nghe người ta nói, em gặp phiền toái ở công ty Hải Hâm, anh cũng không biết chuyện kia của em, đã giải quyết hay chưa? Anh tới tìm em, vì cho em chi phiếu này, nếu như chưa giải quyết, em hãy nhận tiền này đi.”
Cảnh Hảo Hảo chuyền tầm mắt từ trên mặt Thẩm Lương Niên đi, ngữ khí có chút lãnh đạm nói: “Không cần, cám ơn ý tốt của anh, chuyện đó đã qua rồi.”
Cảnh Hảo Hảo dừng một chút, liền nói: “Nếu không có chuyện gì, tôi lên lầu trước.”
Nói xong, Cảnh Hảo Hảo vốn không có dừng lại gì lướt qua bả vai Thẩm Lương Niên, đi vào trong lầu tiểu khu.
“Hảo Hảo.” Cảnh Hảo Hảo đi chưa được hai bước, Thẩm Lương Niên đột nhiên xoay người, gọi tên của cô.
Cảnh Hảo Hảo dậm chân, không có đáp lại.
Thẩm Lương Niên nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, nhìn trong chốc lát, mới lên tiếng hỏi: “Là Lương Thần giải quyết giúp em sao?”
Cảnh Hảo Hảo không có hé răng.
Thẩm Lương Niên dừng một chút, lại hỏi: “Hảo Hảo, hiện tại em lại cùng một chỗ với Lương Thần?”
Cô gái đưa lưng về phía trước mặt anh, vẫn không có một chút ý tứ muốn mở miệng, tay cầm chi phiếu của Thẩm Lương Niên, hơi hơi nắm chặt, anh nhìn nhìn đèn đường cách đó không xa, lại mở miệng hỏi: “Hảo Hảo, em cảm thấy em và Lương Thần thích hợp sao?”
Cảnh Hảo Hảo rốt cục có chút nhịn không được quay đầu, mang theo một tia phẫn nộ nhìn Thẩm Lương Niên, nói: “Thẩm Lương Niên, anh có ý tứ gì?”
“Tôi cùng một chỗ với ai, thì có quan hệ gì với anh?”