Cảnh Hảo Hảo nâng Thẩm Lương Niên mới vừa đi từ thang máy ra tầng 13, Thẩm Lương Niên đột nhiên lung la lung lay đẩy Cảnh Hảo Hảo ra, cả người mê mê trừng trừng đi về phía trước hai bước, sau đó khom người một cái, liền phun ra.
Phục vụ tầng 13 nhìn thấy tư thế như vậy, vội vàng chạy tới, giúp đỡ Cảnh Hảo Hảo dìu đỡ Thẩm Lương Niên, đưa đến phòng 1314.
Cảnh Hảo Hảo hơi mang theo vài phần rất ý tứ lấy mấy tờ tiền từ trong túi xách mình ra đưa cho phục vụ: “Xin lỗi, hành lang có thể cần cô đến quét dọn.”
“Không sao.” Người phục vụ lễ phép cười cười, nhận tiền, cẩn thận đóng cửa phòng lại thay Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo đi đến trước giường, nhìn thấy Thẩm Lương Niên phun ra gì đó, có chút dính ở trên áo sơ mi.
Cảnh Hảo Hảo quỳ gối bên giường, vươn tay, cởi bỏ nút áo Thẩm Lương Niên, cố sức cởi quần áo của anh ra, sau đó mang đến trong toilet, cầm quần áo rửa sạch tay, theo sau để lại vào trong máy hong khô.
Cảnh Hảo Hảo hong khô quần áo, treo tốt ở trên giá áo khách sạn, liền đi đến bên giường.
Thẩm Lương Niên uống rượu, có thể có chút khó chịu, cau mày, hô hấp nghe rất vững vàng, như là đang ngủ.
Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm dung nhan mình quen thuộc hơn mười năm, chậm rãi quỳ gối bên giường, sau đó vươn tay, sờ về phía mặt của anh.
Mười năm...... Một đoạn thời gian rất xa xôi, trong đời còn tồn tại mấy lần mười năm, theo người đàn ông từ thời thiếu niên biến thành đàn ông, dung nhan như trước, nhưng trong ánh mắt, lại thêm rất nhiều thành thục và gách vác.
Tay Cảnh Hảo Hảo, cuối cùng dừng đến trên môi Thẩm Lương Niên, thần thái lập tức trở nên có chút đau thương......
Cô vốn nghĩ đến cô đã thành công đào thoát trong sinh mệnh của Lương Thần, nhưng đêm nay không hẹn mà gặp này, đã phá vỡ toàn bộ kế hoạch của cô.
Hiện tại, cô và anh, rốt cuộc sẽ rơi vào kết cục như thế nào?
Thẩm Lương Niên đột nhiên liền vươn tay, bắt lấy tay của Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo hoảng sợ, theo bản năng muốn thu tay của mình về, sau đó chợt nghe được giọng nói của Thẩm Lương Niên có chút mơ hồ không rõ nói: “Hảo Hảo đừng nháo...... Ngoan, để anh ngủ một lát.”
Giọng nói quen thuộc như vậy, trong nháy mắt liền kéo Cảnh Hảo Hảo về quá khứ, lúc đó, Thẩm Lương Niên vừa mới xây công ty, mỗi ngày đi sớm về tối, một người gánh vác chi tiêu của mười người, mệt chết đi sống lại, mỗi lần cô thật vất vả quay phim, lúc hẹn anh, anh luôn sẽ nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Một mình cô giống như bây giờ, lẳng lặng nhìn anh, đôi khi, sẽ vươn tay, động một chút, anh sẽ liền cầm ngón tay của cô, nhẹ nhàng nói: “Hảo Hảo, đừng nháo, để anh ngủ một lát......”
Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, hốc mắt hơi trở nên có chút ửng hồng, cô theo bản năng muốn buông tay Thẩm Lương Niên ra rời đi, nhưng người đàn ông đột nhiên dùng sức một chút, lập tức kéo cô vào trong lòng anh.
Toàn thân Cảnh Hảo Hảo cứng ngắc, cô theo bản năng nâng tay lên muốn đẩy Thẩm Lương Niên ra, nhưng người đàn ông lại chôn đầu ở trong cổ cô, im lặng ôm cô, không có hành động gì.
Cảnh Hảo Hảo ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt từ trên người Thẩm Lương Niên, nhưng mà, đáy lòng của cô lại hiện lên là từng đoạn thời gian nghèo khổ nhất, trên quần áo cô tự tay giặt cho anh, phát ra mùi xà phòng nhàn nhạt.
Cảnh Hảo Hảo biết, mấy năm nay Thẩm Lương Niên có tiền, nâng cao rất nhiều thưởng thức, nhưng mà ở đáy lòng của cô, Thẩm Lương Niên vẫn từng là thiếu niên nghèo khó mà lại thanh cao kia.