Chữ gia bị dùng bút màu đỏ ghi chú sai lỗi chính tả.
“Tôi cảm thấy ba không có đẹp mắt bằng mẹ tôi, mẹ tôi có một mái tóc đen nhánh, đôi mắt thật to, lông mi cong cong, hàm răng chỉnh tề, lúc cười rộ lên, trên khuôn mặt còn có hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt......”
300 chữ tiếp theo, viết đều là nội dung về mẹ Cảnh Hảo Hảo.
Ở cuối cùng bài văn, giáo viên cho “2” điểm, còn mang theo lời bình luận, nói là viết về ba của tôi, không phải là mẹ của tôi!
Bài văn rất buồn tẻ, không có tính nội dung thực tế, hành văn ngây thơ có chút buồn cười, nhưng Lương Thần lại cẩn thận xem xong từng chữ một.
Hiệu trưởng Phương đều nói chuyện mình có thể nhớ về Cảnh Hảo Hảo ra.
Đại đa số đều là một ít chuyện lý thú lúc nhỏ, bởi vì là trấn nhỏ, chuyện lý thú đều có vẻ có chút đơn điệu, Lương Thần lại nghe đặc biệt cẩn thận.
Nghe được chỗ buồn cười, mặt mày anh đều không tự giác cong lên.
Đến sau đó, hiệu trưởng Phương liền nói đến năm phát sinh lũ lụt trong trấn nhỏ kia, cũng nói đến cha mẹ Cảnh Hảo Hảo đều mắt, được nhà Thẩm Lương Niên chiếu cố.
Bắt đầu từ lúc đó, tựa hồ cũng không có chuyện tốt đẹp gì.
“Còn nhớ lão Thẩm bệnh nặng, con trai ruột của ông ấy lên cao trung ở huyện thành, đều là Hảo Hảo hầu hạ, mùa đông lớn giặt quần áo ở bên sông lạnh như băng, nấu cơm...... Còn có một chuyện, phỏng chừng lão Thẩm và con ông ấy cũng không biết, đó chính là mùa xuân vừa tới, toàn bộ băng tuyết trên đất hòa tan, Hảo Hảo ở bờ sông giặt quần áo, bị trượt, té vào trong nước...... Nếu không phải tôi và con tôi đúng lúc đi ngang qua, cứu con bé lên, nó đã mất mạng rồi, con bé tỉnh lại nói câu đầu tiền, cậu có biết là gì không?”
“Nó nói, đừng nói cho bác Thẩm và anh Lương Niên biết...... Cậu nhìn đi, vì một nhà lão Thẩm, con bé thiếu chút nữa đã mất mạng, kết quả còn sợ thành gánh nặng của người khác.” Nói tới đây, hiệu trưởng Phương lắc lắc đầu: “Hảo Hảo - con bé này, lúc còn nhỏ, tri ân báo đáp, còn nhỏ tuổi đã giúp nhà họ Thẩm làm không ít chuyện, lão Thẩm giúp đỡ con bé, cũng không giúp đỡ uổng phí...... Con trai của lão Thẩm cũng chưa từng hiếu thuận với ông ấy như vậy......”
Càng nói về sau, hiệu trưởng Phương liền bắt đầu lặp lại những lời “Hảo Hảo là cô gái tốt” này.
Lương Thần nghe đến đó, thật lâu sau cũng không nói chuyện.
Anh cũng không biết, cô gái nhỏ gầy yếu ở trong biệt thự của anh, từng vì một nhà Thẩm Lương Niên mà suýt nữa mất mạng!
Cuối cùng, hiệu trưởng Phương uống có chút nhiều, được con gái ông dìu vào trong nghỉ ngơi.
Lúc này Lương Thần mới đứng dậy cáo biệt.
Lúc anh đi ra, sắc trời đã tối, anh lên xe, mở đèn xe, nhìn những thứ thời thơ ấu của Cảnh Hảo Hảo mà mình lấy được từ chỗ hiệu trưởng Phương.
Trong đó có một tấm là ảnh chụp lúc cô học tiểu học.
Lúc đó cô thật sự giống như là hiệu trưởng Phương nói, bộ dạng rất đẹp, đôi mắt thật to, trên mặt thịt đô đô, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Ánh mắt cô lúc đó, giống bây giờ như đúc, trong suốt thấy đáy, giống nhau thời gian tinh thuần nhất.
Hạ cửa kính xe xuống, có gió đêm trong trấn nhỏ từ từ thổi tới, mang theo một cảm giác mát mẻ và hương nông thôn ngọt ngào, thổi ảnh chụp trên đầu ngón tay Lương Thần nhẹ nhàng đung đưa.
Nhìn chằm chằm ảnh chụp kia, trong nháy mắt mặt mày xưa nay luôn lãnh trầm của Lương Thần liền trở nên vô cùng nhu hòa, tựa như đó là bức ảnh tốt đẹp nhất thế gian.