Cảnh Hảo Hảo không nói gì, chỉ câu môi, nhẹ nhàng cười cười, như là đang tự giễu, lại đang trào phúng anh.
Ngực Lương Thần nghẹn lại, mơ hồ đau đớn.
Anh biết, hiện tại đáy lòng cô, khẳng định càng thêm oán hận anh, anh thầm muốn cô ở bên người, mặc kệ người cô thích là ai, chỉ cần anh thích cô là đủ rồi.
Lương Thần nhắm mắt lại không nói gì, qua thật lâu, anh mới mở mí mắt ra, nói: “Hảo Hảo, theo anh về thành phố Giang Sơn đi.”
Cảnh Hảo Hảo thật lâu sau cũng không có trả lời.
Lương Thần không có lên tiếng thúc giục, chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Cảnh Hảo Hảo.
Cách thật lâu, Cảnh Hảo Hảo thấy buồn cười, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Lương Thần trắng đen rõ ràng, ánh mắt trong suốt thấy đáy, khi khóe môi cong lên, bên gò má còn có hai lúm đồng iền nhàn nhạt, thoạt nhìn đẹp đẽ mà sinh động.
Nhưng hết lần này đến lần khác chính là một bộ dáng tốt đẹp như vậy, nhưng lời nói ra từ trong miệng lại đặc biệt đả thương người.
“Có trở về thành phố Giang Sơn hay không, tôi có tư cách quyết định sao?”
Ý tứ trong lời nói của cô, anh không phải nghe không hiểu, lúc trước anh chưa từng bị người nói lời trào phúng như vậy, nhưng giờ này khắc này, Lương Thần lại chỉ yên lặng mấp máy môi, ánh sáng trong ánh mắt dừng ở Cảnh Hảo Hảo, sau một lúc lâu, gật gật đầu, nói: “Anh đặt vé máy bay năm giờ chiều, nếu không đi, thời gian không kịp.”
......
Đồ Cảnh Hảo Hảo ở trấn nhỏ, dù cầm về thành phố Giang Sơn, cũng không có chút tác dụng.
Cô và chủ cho thuê nhà ký là hợp đồng thuê nhà một năm, tìm chủ cho thuê nhà lấy lại tiền, chỉ sợ là khó lại càng khó, cô nghĩ đến Tiểu Cẩm là ở cùng một chỗ với người khác, vì thế dứt khoát đưa chìa khóa phòng cho Tiểu Cẩm, số đo của cô và Tiểu Cẩm không hơn kém bao nhiêu, quần áo cũng liền để lại cho Tiểu Cẩm, chỉ cầm túi tùy thân mình mang theo khi rời thành phố Giang Sơn theo, bên trong đựng tiền bán phòng và một ít giấy chứng nhận.
Lương Thần ngồi ở bên trong xe, vẻ mặt bình tĩnh, không có gì không kiên nhẫn, chỉ yên lặng nhìn hai cô gái lưu luyến không rời nói lời từ biệt ở bên ngoài.
Tiểu Cẩm khóc lê hoa đẫm mưa đứng ở ngoài xe, vẫy tay với Cảnh Hảo Hảo ởi trong xe, hốc mắt Cảnh Hảo Hảo cũng hồng hồng, lúc xe khởi động, nâng tay lên lau nước mắt một phen.
Lương Thần xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng như con thỏ nhỏ của Cảnh Hảo Hảo, rút khăn giấy từ một bên, đưa tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo: “Lau nước mắt đi.”
Cảnh Hảo Hảo nhìn cũng không có liếc mắt nhìn khăn giấy trước mặt một cái, không nói một tiếng xoay đi, lưu cho Lương Thần một cái ót, nhắm hai mắt lại, một bộ dáng giống nhau hoàn toàn không muốn nhìn thấy Lương Thần.
Tay Lương Thần dùng sức nắm khăn giấy một chút, tầm mắt dừng ở Cảnh Hảo Hảo, trở nên có chút sâu thẳm, một lát sau, anh liền thu hồi tay nắm khăn giấy, chậm rãi quay đầu, nhìn đường phía trước, tập trung lái xe.
Tốc độ xe dọc theo quốc lộ, ở trên đường uốn lượn, nhanh chóng lái ra.
Dọc theo đường đi Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần không có trao đổi gì với nhau.
Không khí bên trong xe, ngưng trệ mà lại trầm mặc.
Thời gian lâu, cả người Cảnh Hảo Hảo có chút buồn ngủ.
Từ trấn nhỏ đến sân bay, lộ trình khoảng ba tiếng, Lương Thần nghĩ đến giữa trưa hai người đều không có ăn cái gì, trên đường dừng xe ở trạm nghỉ ngơi.
Cảnh Hảo Hảo mơ hồ mở mắt tỉnh lại, nâng tay lên, xoa xoa mắt, vừa định mở miệng hỏi đến rồi à, quay đầu liền nhìn thấy gương mặt Lương Thần, cô ngậm miệng lại, tự mình nhìn ngoài cửa xe, nhìn thấy là trạm nghỉ ngơi, liền lại lười biếng ngồi trở lại trên xe lần nữa.