So sánh với Linh Mộc tiên sinh mang theo tùy tùng trùng điệp, Lương Thần đưn thương độc mã tựa như một thư sinh hơi thở nho nhã thanh cao phong độ nồng đậm của người trí thức.
Nhưng hết lần này đến lần khác, khí phách vương giả bẩm sinh trên người anh, ở dưới nhiều người vây chung quanh như vậy, không có bị che dấu chút nào, ngược lại có vẻ, càng thêm thành một phái riêng.
Linh Mộc tiên sinh nghe xong lời nói của Lương Thần, ánh mắt trở nên càng thêm trầm thấp, nhưng chỉ một lát, Linh Mộc tiên sinh liền câu môi nở nụ cười: “Lương tiên sinh đây là đang cò kè mặc cả với tôi sao?”
Linh Mộc tiên sinh cười, là ngoài cười nhưng trong không cười, đáy mắt không có chút ý cười, ngược lại còn có từng đợt từng đợt cảm giác lạnh lẽo nhè nhẹ thẩm thấu ra, làm cho người ta có một loại cảm giác nguy hiểm nói không nên lời.
Lương Thần lại như là không có nhận thấy được, khí chất trác tuyệt đứng ở tại chỗ, anh như là cảm giác được cô gái bên cạnh sợ hãi, lặng yên không một tiếng động vươn tay, nắm tay của cô bỏ vào trong tay của mình, nhẹ nhàng xoa xoa, ánh mắt trầm tĩnh, vẻ mặt cười nhạt, nói chuyện giống như phong đạm vân khinh, nói: “Linh Mộc tiên sinh ngài hiểu lầm, Lương Thần tôi khinh thường cò kè mặc cả, tôi là đang thông báo cho ngài.”
Lúc nói xong lời cuối cùng, ngữ khí Lương Thần hơi trầm trầm, một cỗ cảm giác áp bách dày đặc, tràn ngập ra từ trên người anh.
Lương Thần tôi khinh thường cò kè mặc cả, tôi là đang thông báo cho ngài.
Ngụ ý chính là, mặc kệ ngăn trở bao nhiêu, anh mang người phụ nữ đi là nhất định rồi.
Không biết có phải trên người anh thật sự quá mức sắc bén hay không, cả người Linh Mộc tiên sinh hơi dừng một chút, trầm ngâm một lát, lại phốc xuy bật cười.
Ông ta cười, mang theo một cỗ hương vị thị huyết.
Lương Thần lẳng lặng nhìn Linh Mộc tiên sinh, ánh mắt trầm tĩnh, thần thái không chút sứt mẻ.
Linh Mộc tiên sinh nhìn lại Lương Thần, sau một lúc lâu, Linh Mộc tiên sinh nâng tay lên, chậm rãi động vỗ tay: “Đã sớm nghe nói Lương tiên sinh thành phố Giang Sơn, không giống bình thường, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là thật.”
Linh Mộc tiên sinh nói tới đây, tươi cười trên mặt bỗng dưng ngừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Lương Thần, ngữ khí lập tức trở nên vô cùng âm ngoan: “Nhưng Lương tiên sinh có phải quên rồi không, nơi này không phải thành phố Giang Sơn, không phải Trung Quốc, nơi này là Nhật Bản, là Tokyo, là địa bàn của Linh Mộc tiên sinh tôi,Trung Quốc các người có hai câu nói như thế nào nhỉ?”
Linh Mộc tiên sinh dừng trong chốc lát, nói: “Cường long khó áp địa đầu xà, còn có một câu là, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh.”
Hàm nghĩa trong lời của Linh Mộc tiên sinh, không thể rõ ràng hơn nữa, chỉ là đang nói rõ ràng cho Lương Thần biết, ở Tokyo Nhật Bản, trên địa bàn của ông ta, đối nghịch với ông ta, tuyệt đối là tự tìm đường chết.
“Tri thức hiểu biết của Linh Mộc tiên sinh với Trung Quốc thấu triệt như vậy, nhưng tôi không biết Linh Mộc tiên sinh có biết bốn chữ này hay không.” Lương Thần nói tới đây, hơi dừng một chút, sau đó môi khẽ mở khẽ đóng, nhẹ nhàng phun ra từng chữ một: “Thẳng đảo Hoàng Long.”
Linh Mộc tiên sinh nghe bốn chữ như thế, trầm giọng nở nụ cười, mang theo mười phần lực uy hiếp.
Lương Thần đón tầm mắt Linh Mộc tiên sinh, cũng chậm rãi cười cười, trong lúc cười nói, mang theo áp lực vô hình không chút để ý: “Theo tôi được biết, 65% thu nhập của Linh Mộc tiên sinh, đến từ thị trường Trung Quốc, thị trường Trung Quốc lớn như vậy, rất nhiều quốc gia châu Âu đều có ý phân chia, Linh Mộc tiên sinh hiểu biết tôi như vậy, cũng hiểu được lực ảnh hưởng của tập đoàn Giang Sơn ở thị trường Trung Quốc, cho nên tôi nghĩ Linh Mộc tiên sinh, có thể suy tính cẩn thận quyết sách hiện tại của các người một chút.”
Linh Mộc tiên sinh dừng trong chốc lát, nói: “Lương tiên sinh, đây là đang lấy lòng tôi? Muốn dùng tập đoàn Giang Sơn hợp tác với tôi, để tôi thả cho ngài một con ngựa?”