Mục lục
Tổng giám đốc đoạt tình - giành lại vợ yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: May


Anh không phải không cảm thấy chính mình ủy khuất, anh trăm phương nghìn kế lấy lòng cô, nhưng lấy lòng của anh, giống như là đánh vào trên tảng đá cứng rắn, hoàn toàn không chiếm được đáp lại gì.


Anh vẫn cảm thấy, chính mình đã sớm luyện đến lì lợm, hoàn toàn không có bất luận kẻ nào có thể xúc phạm tới chính mình, nhưng hiện tại, anh lại phát hiện, con người khi còn sống, sẽ luôn xuất hiện một loại ngoài ý muốn bạn không kịp chuẩn bị.


Loại ngoài ý muốn này, sẽ không để cho bề ngoài của anh sinh ra thương tổn gì, nhưng lại có thể dễ dàng chui vào nơi mềm mại yếu ớt nhất trong đáy lòng anh, cho bạn đau đớn trí mạng nhất.


Ngọn đèn mờ nhạt, gắn vào trên mắt trong suốt của cô, chiết xạ ra một tầng ánh sáng mông lung, làm cho anh thấy không rõ thần thái nơi đáy mắt cô.


Có thể loáng thoáng nhìn ra một tầng hờ hững từ trên người của cô.


Vẻ im lặng này, làm cho anh cảm thấy, mặc dù cô gần ngay trước mắt, nhưng lại xa tận cuối chân trời.


Cảnh Hảo Hảo đợi trong chốc lát, không có đợi cho Lương Thần mở miệng nói chuyện, cô mới lại thản nhiên nói: “Chuyện đêm nay, thật sự thực cám ơn anh, nhưng cảm ơn này, cũng không đại biểu cho có thể cải thiện giữa chúng ta, chuyện anh đã làm với tôi, tôi đều nhớ kỹ toàn bộ, từng chút, từng chút một.”


Cảnh Hảo Hảo nói xong, đưa tay mở ra ở trước mặt Lương Thần, chỉ vào một ít vết thương linh rải rác tán ở trên mu bàn tay, nói: “Đây cũng không phải là vết thương gì lớn, có vài cái là lưu lại vào lúc nhỏ, có khi là lưu lại trong gần đây, nhưng anh xem, có chút vết sẹo, qua một thời gian rất ngắn, sẽ biến mất không còn gì, nhìn không ra dấu vết gì, nhưng có vết sẹo, lại phải ba năm năm năm thậm chí mười năm mới có thể nhàn nhạt biến mất, còn có một ít vết sẹo......”


Cảnh Hảo Hảo ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Lương Thần, nói: “Cả đời này, cũng sẽ không biến mất.”


Ngữ tốc nói của Cảnh Hảo Hảo rất thong thả, từng chữ một, cô giống như là nói cho người đàn ông trước mặt này nghe, nhưng đáy lòng cô hiểu được, đây càng như là đang nói cho chính mình nghe.


Cô nói vậy, giống như là một thanh dao bén nhọn, hung hăng đâm vào ngực Lương Thần, nháy mắt, anh cảm thấy toàn thân mình đều trở nên lạnh lẽo.


Anh hiểu được, cô nói cho anh biết cái gì, cô là dùng vết sẹo, để nói thương tổn bên trong cuộc đời, mà thương tổn anh gây cho cô...... Ở đáy lòng của cô, là thuộc về một loại không thể tha thứ trong cuộc đời sao?


Lương Thần chỉ cảm thấy, trong cổ họng đè nén nặng trịch, làm cho anh có chút không thể hô hấp.


Cảnh Hảo Hảo im lặng bình thản buông cánh tay xuống, nhìn thoáng qua Lương Thần, nâng tay lên, liền muốn đóng cửa phòng bệnh.


Trong nháy mắt cửa sắp hoàn toàn khép lại, giọng nói Lương Thần đột nhiên vang lên: “Hảo Hảo.”


Động tác Cảnh Hảo Hảo hơi dừng một chút.


Người đàn ông ngoài cửa, xuyên thấu qua cửa nửa đóng, nhìn bóng dáng Cảnh Hảo Hảo buông xuống trên mặt đất, có chút do dự mở miệng, nói: “Anh đi Thượng Hải công tác, vốn là hành trình năm ngày, nhưng anh rút ngắn thành bốn ngày, tối hôm qua anh gần như không có ngủ, vừa sáng liền ngồi máy bay, đặc biệt chạy trở lại.”


Lương Thần nói tới đây dừng một chút, như là chưa xác định mình có nên nói tiếp hay không, trầm mặc một lúc lâu, mới tiếp tục mở miệng.


Trong giọng nói, mang theo một tầng cô đơn.


“Hôm nay là sinh nhật anh, Hảo Hảo, anh vốn định mời em ăn cơm, để em theo bồi sinh nhật với anh.”


Cảnh Hảo Hảo chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ván cửa trước mặt, ánh mắt trở nên có chút thẳng tắp.


“Chỉ là, may mà, anh đuổi kịp các người ăn cơm, tuy rằng đều là một chút thức ăn anh không thích lắm, nhưng cùng ăn bữa cơm sinh nhật đầu tiên với em, ừm...... ăn rất ngon.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK