Tiếng khóc Cảnh Hảo Hảo hơi chặt đứt một chút, sau một lúc lâu, cô mới nhẹ nhàng ngẩng đầu, trên lông mi thật dài của cô như là rửa nước, ướt tách tách, trên mặt của cô đều là nước mắt, đáy mắt còn chứa đầy một tầng ẩm ướt, giống như sẽ có từng giọt nước mắt rơi xuống dưới bất cứ lúc nào.
Tay Lương Thần lập tức liền dừng ở trên vai Cảnh Hảo Hảo, cúi người, nhìn gương mặt như vậy của cô, huyết sắc trên mặt anh rút đi từng chút một.
Anh há miệng, muốn nói gì đó, cuối cùng lại phát hiện mình như là mắc chứng im bặt, khổ sở phát không ra tiếng, cuối cùng liền đưa tay nhẹ nhàng chuyển đến cánh tay của cô, dùng sức, kéo cả người cô từ trên đất lên
Cảnh Hảo Hảo như là rối gỗ, theo lực đạo của anh, chậm rãi đứng lên, sắc mặt cô tái nhợt đứng ở trước mặt anh, hơi cúi đầu xuống.
Lương Thần nhìn chằm chằm đỉnh đầu của cô trong chốc lát, vươn hai tay, nâng mặt của cô lên, sắc mặt có chút nghiêm túc lấy tay chỉ, thật cẩn thận lau sạch sẽ từng giọt nước mắt trên mặt cô.
Lúc này Lương Thần mới phát hiện, xúc giác đầu ngón tay của cô lạnh như băng đến có chút dọa người, anh nhíu nhíu mày, ngón tay liền nắm lấy hai tay của cô, phát hiện lạnh lẽo như tuyết.
Lương Thần nhíu mi tâm, phủ áo khoác của mình xuống, choàng lên trên người Cảnh Hảo Hảo, thay cô che phủ nghiêm nghiêm thật thật, sau đó lấy di động từ trong túi ra, gọi cho tài xế một cú điện thoại, liền dắt tay Cảnh Hảo Hảo, đi ra bên ngoài hẻm nhỏ
Trên chân Cảnh Hảo Hảo mang là giày cao gót, đi đường mất tiếng, hiện tại chân đã sớm đau đến nửa bước khó đi, bị Lương Thần lôi kéo như vậy, cô nhịn không được ngược lại hút một hơi, Lương Thần thính tai dậm chân, quay đầu, nhìn chằm chằm cô, mang theo lo lắng rõ ràng: “Làm sao vậy?”
Cảnh Hảo Hảo vừa mới khóc lớn xong, tinh bì lực tẫn có chút không muốn lên tiếng, mím môi, lắc lắc đầu.
Lương Thần đánh giá cô một lần từ trên xuống dưới, nháy mắt liền hiểu được cô làm sao, ngồi xổm người xuống, cầm một chân Cảnh Hảo Hảo, cởi giày của cô, nhìn thấy trên tất của cô đã lây dính một tầng vết máu, chắc là đi đường quá nhiều, mài rách chân.
Lương Thần cũng cởi một chiếc giày khác của Cảnh Hảo Hảo xuống, sau đó xoay người, ngồi xổm trước mặt cô, nói: “Đi lên, anh cõng em.”
Cảnh Hảo Hảo nhìn tấm lưng cao ngất trước mặt, không hề nhúc nhích.
Lương Thần xoay người, ngẩng đầu, nhìn Cảnh Hảo Hảo cúi đầu nhìn chằm chằm chính mình, vươn tay, bắt cổ tay cô, kéo cô nằm lên trên lưng của mình, sau đó dùng tay nâng hai chân của cô, thoải mái tao nhã đứng lên, cõng Cảnh Hảo Hảo, dọc theo ánh sáng ảm đạm nơi hẻm nhỏ, chậm rãi đi đến phía trước.
Cảnh Hảo Hảo ghé vào trên lưng Lương Thần, bên mũi là mùi thơm ngát nhàn nhạt đặc hữu trên người anh, bước chân anh không