“Thực hỏng bét, Hảo Hảo, đã nói sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt của em quấy rầy em nữa, cuối cùng anh vẫn là không có khống chế được chính mình.”
Ngữ điệu khiêm tốn, lời nói bất đắc dĩ như vậy, Cảnh Hảo Hảo chỉ cảm thấy chỗ nào đó trong ngực như là bị người lặng yên không một tiếng động xé rách một chút, mang theo nỗi khiếp sợ.
Tay cô, theo bản năng nắm chặt vạt áo trước ngực Lương Thần, hốc mắt cũng nóng lên theo.
Cùng với ánh sáng màn đêm mỏng manh, Lương Thần nhìn thấy nước mắt nơi đáy mắt xinh đẹp của Cảnh Hảo Hảo, chiết xạ ra một chút ánh sáng, nhẹ nhàng mà đưa ngón tay lên, chậm rãi lau hai cái.
Động tác của anh, thoạt nhìn vô cùng thâm tình, làm cho Cảnh Hảo Hảo hơi có chút ngẩn ngơ trong khoảnh khắc đó, nghĩ đến anh sẽ có càng nhiều lời nói thâm tình hơn, cô theo bản năng liền ngừng hô hấp.
Nhưng mà, giây tiếp theo, Lương Thần lại thu hồi tất cả cảm xúc lộ ra ngoài, mở miệng với Cảnh Hảo Hảo, hỏi: “Hiện tại có khí lực không?”
Lời nói của anh chuyển biến quá nhanh, làm cho Cảnh Hảo Hảo trố mắt trong chốc lát, mới gật gật đầu với Lương Thần: “Có...... Làm sao vậy?”
Lương Thần không nói gì, chỉ rút tay đặt ở trước mắt Cảnh Hảo Hảo về, chịu đựng cơn đau, sờ soạng ở sau người một chút, sau đó đẩy cửa xe đã có chút biến dạng khi lật xuống từ đường cao tốc ra
Bởi vì hành động này, đau dớn sau lưng anh bốc lên một tầng mồ hôi lạnh, anh mơ hồ cảm giác được, cảm giác ướt sũng phía sau lưng càng nghiêm trọng hơn.
Lương Thần nuốt nuốt nước miếng, quay đầu, nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, nhẹ giọng nói: “Đến, đi ra ngoài từ trên người anh.”
Cảnh Hảo Hảo thuận theo lời nói của Lương Thần, đi ra ngoài từng chút từ trên người anh.
Thể trọng của cô không nặng, nhưng lúc này đặt ở trên thân thể bị thương của Lương Thần, bò qua bò lại, lại khiến anh nhịn không được liền cắn chặt khớp hàm, cánh tay đều căng thẳng.
Đợi cho Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn chui ra cửa xe, lúc này Lương Thần mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc này bóng đêm lập tức buông xuống, tầm mắt người trở nên càng ngày càng yếu kém, Cảnh Hảo Hảo vươn tay, bắt lấy cánh tay Lương Thần, nói: “Để em kéo anh.”
Lương Thần lại thu hồi cánh tay của mình.
Cảnh Hảo Hảo bởi vì đầu ngón tay trống không, cả người hơi sửng sốt một chút, sau đó liền kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Lương Thần.
Lương Thần vươn tay, chậm rãi vỗ vỗ chân trái của mình, ngữ khí nghe thực nhẹ nhàng nói: “Hảo Hảo, chân trái của anh bị thương, hiện tại hành động không tiện, đi không được, di động của chúng ta không biết đã rơi xuống chỗ nào, em theo phương hướng này, leo lên trên đi, chính là chỗ đường cao tốc chúng ta rơi xuống, hiện tại thời gian còn chưa tính là muộn, sau khi em đi lên, ngăn một chiếc xe qua đường, tìm kiếm giúp đỡ.”
Thật ra anh hoàn toàn không biết rốt cuộc sinh mệnh của mình còn có bao lâu, anh biết, vết thương nặng nhất của mình, ở ngay phía sau lưng, chẳng qua bị chính mình gắt gao dán vào ghế dựa, giấu đi.
Anh thầm nghĩ để cho Cảnh Hảo Hảo yên tâm leo lên trên, vết thương trên cánh tay cô còn chưa có cầm máu, sau khi leo lên, chỉ cần gặp người liền có thể được cứu vớt.
Nếu cô biết vết thương sau lưng anh nghiêm trọng như vậy, khẳng định cô sẽ ở lại cùng anh, rừng núi hoang vắng như vậy, có ai sẽ đi ngang qua, lúc đó nguy hiểm tính mạng, chính là hai người anh và cô.
Thật sự là thật không ngờ, lại có một ngày, Lương Thần anh cũng sẽ có lúc chí công vô tư, không oán không hối hận như vậy.
Lương Thần nhẹ nhàng trừng mắt nhìn, nhẹ giọng mở miệng nói: “Hảo Hảo, anh sẽ ở đây chờ em.”
Đáy lòng anh rõ ràng, có lẽ anh chưa đợi được cô trở về, anh liền rời khỏi thế giới này.