Mọi người trên thế giới đều như thế, nếu bạn yêu một người, dù cô ấy đối với bạn như thế nào, dù phạm lỗi làm gì, bạn đều sẽ tha thứ, thậm chí còn có thể thôi miên chính mình, giãy dụa chính mình, vì tìm hết mọi cớ cho cô ấy, tự bào chữa cho cô ấy.
Nếu bạn không thương một người, có thể đối phương chỉ nói sai một câu, bạn liền lập tức trở mặt vô tình, lục thân không nhận.
Loại chuyện tha thứ này, có liên quan sâu cạn với yêu, yêu bao nhiêu, liền sẽ dễ dàng tha thứ bấy nhiêu.
Lương Thần cũng không ngoại lệ, anh rõ ràng bị Cảnh Hảo Hảo chọc giận sôi lên, nhưng đáy lòng lại nhịn không được giải vây thay Cảnh Hảo Hảo.
Một giây trước, anh còn đang suy nghĩ, anh đã đối với Cảnh Hảo Hảo đủ tốt, trên thế giới này có ai dám nói lời ẩn ý trào phúng anh, nếu đổi lại là người khác, dám nói chuyện với anh như vậy, anh đã sớm bầm thây anh vạn đoạn, nghiền xương thành tro! Anh chính vì thấy cô là Cảnh Hảo Hảo, cho nên mới dễ dàng tha thứ cô như vậy, cô đã vậy còn quá không biết tốt xấu...... Cả đời này của anh, chưa từng bị người ghét bỏ lại chán ghét như vậy!
Giây tiếp theo, chính anh cũng chưa ý thức được, trong đầu của anh liền bắt đầu phủ định suy nghĩ một giây trước của mình, anh nghĩ có thể là hôm nay tâm tình Cảnh Hảo Hảo không tốt, cho nên mới nói như vậy. Cũng có thể là hôm nay mình ở cửa trung tâm thương mại để cho Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy tin nhắn kia, lúc cảnh cáo cô, khiến cho đáy lòng cô không thoải mái. Sau đó anh lại nghĩ, có lẽ cô nói những lời đó đều là nói dỗi...... sao anh có thể tích cực với cô như vậy? Dù sao lúc trước, anh tâm bình khí hòa ở trong phòng vẽ tranh, dạy cô vữ tranh sơn thủy.
Giãy dụa giãy dụa, trái tim Lương Thần liền bắt đầu thình thịch đột nhiên nhảy lên mãnh liệt, anh theo bản năng muốn cầm lấy di động của mình gọi cho Cảnh Hảo Hảo, lúc này mới phát hiện, túi xách, di động, mọi thứ của cô đều ở trong này, đều không mang đi ra ngoài.
Cô thân không có một xu bị anh đuổi ra ngoài? Trời lạnh như thế, cô mặc áo ngủ đơn bạc, trời còn đang rơi bão tuyết, cô có thể đông chết hay không?
Trong đầu Lương Thần nhanh chóng liền hiện lên Cảnh Hảo Hảo nằm ở trên đất đóng băng, bị đông lạnh cứng ngắc cả thân thể, cả người anh trong nháy mắt liền vọt xuống từ trên giường.
Ngay cả quần áo cũng không kịp thay, chỉ phủ thêm một cái áo khoác ngoài, liền vội vàng đi về phía cửa.
Lương Thần vừa mới mở cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy thím Lâm bưng một ly cà phê đi ra từ trong thang máy.
Thím Lâm dừng bước chân một chút: “Thần thiếu gia......”
Lương Thần không nói gì, trực tiếp lướt qua bả vai thím Lâm, đi vào thang máy, xuống lầu.
Lương Thần lao ra khỏi nhà, không để ý bên ngoài bông tuyết tung bay, trực tiếp chạy về phía cửa lớn, anh còn chưa tới cửa, bảo vệ cửa liền mở cửa ra, Lương Thần đi ra ngoài, đứng ở cửa nhìn quanh trái phải một vòng, lại có thể phát hiện cả ngã tư đường đều bị tuyết trắng bao trùm, chung quanh không có một bóng người, bóng người Cảnh Hảo Hảo, đã sớm không biết đi nơi nào.
Thím Lâm cũng một đường chạy chậm từ trong nhà tới cửa lớn, nhìn thấy chung quanh trống trơn không có ai, nhịn không được lên tiếng: “Thần thiếu gia, Cảnh tiểu thư đâu, tuyết lớn như vậy, trời lạnh như thế, cô ấy chỉ mặc một kiện áo ngủ, chạy đi nơi nào?”
“Thần thiếu gia, Cảnh tiểu thư đi dọc theo đường này xuống núi.” Người giữ cửa nói.
Lương Thần nghe nói như thế, hung hăng cắn hai hàm răng: “Con nhóc chết tiệt kia, không có ý định để cho tôi trôi qua ngày tháng tốt mà!”
Sau đó, không nói hai lời liền lộn trở lại trong biệt thự một lần nữa, chưa đến chốc lát, Lương Thần liền lái xe, chạy ra như bay.