“Vậy thì thật không có ý tứ, anh kết hôn mà tôi lại phải nghe thấy từ tin tức, cũng không nói trước với tôi một tiếng.” Lương Thần nửa nói đùa nói: “Là cô gái nhà ai, khi nào thì giới thiệu một chút?”
“Lương Niên, anh xem bộ này đẹp mắt không?” Lời nói của Lương Thần vừa dứt, cửa gian thay quần áo cách đó không xa liền bị kéo ra, Kiều Ôn Noãn mặc một thân áo cưới trắng noãn đi ra, vui sướng đứng ở cách đó không xa, quay một vòng, hỏi.
Cảnh Hảo Hảo vừa nhìn thấy Thẩm Lương Niên, liền nghĩ đến hình ảnh anh và Kiều Ôn Noãn xích lõa thân thể cùng một chỗ, đáy lòng hơi có chút khó chịu, cho nên vẫn luôn im lặng ngồi ở bên người Lương Thần, lắc lắc đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Kiều Ôn Noãn đột nhiên nói ra, khiến cho cô theo bản năng nâng đầu một chút.
Kiều Ôn Noãn mặc áo cưới cô dâu khảm đầy kim cương, trên mặt lộ ra nụ cười phấn khởi, chỉ là trong nháy mắt cô ta nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần, tươi cười hơi trở nên có chút cứng ngắc, sau đó liền nhấc làn váy, đi tới trước mặt Thẩm Lương Niên.
Lương Thần nhìn Thẩm Lương Niên, biết rõ còn cố hỏi: “Lương Niên, vị này là?”
“Vị hôn thê của tôi, Kiều Ôn Noãn.” Thẩm Lương Niên thực trấn tĩnh nhìn về phía Lương Thần, nói giới thiệu Kiều Ôn Noãn: “Lương Thần, CEO tập đoàn Giang Sơn, Tiểu Noãn, em hẳn là biết đi.”
Kiều Ôn Noãn thật không ngờ Thẩm Lương Niên lại sẽ giới thiệu mình ở trước mặt Cảnh Hảo Hảo như vậy, đáy lòng nhịn không được mừng thầm một trận, liền thẹn thùng ngồi ở bên người Thẩm Lương Niên, kéo cánh tay anh, thân thiết nói: “Đương nhiên biết, Lương tổng ở thành phố Giang Sơn, có ai không biết chứ.”
Tuy rằng giữa bốn người, có nói ân oán tình thù nói không rõ, nhưng giờ này phút này, ở nơi trường hợp công cộng này, mọi người lại đều thu liễm cảm xúc của mình lại, Kiều Ôn Noãn vẫn luôn hiểu chuyện, sau khi nói xong câu nói kia, liền thoải mái vươn tay về phía Lương Thần, nói: “Lương tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
“Hóa ra người Lương Niên muốn kết hôn là Kiều tiểu thư.” So sánh với vẻ trấn định của Thẩm Lương Niên, Lương Thần có vẻ càng khí định thần nhàn hơn, ngữ khí hơi có vài phần tản mạn, nhìn Kiều Ôn Noãn vươn tay tới, cũng không có bất kỳ ý tứ muốn tiếp, chỉ tự mình tiếp tục nói: “Hảo Hảo cũng từng nhắc tới Kiều tiểu thư với tôi đấy.”
Kiều Ôn Noãn theo bản năng nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo, đáy lòng nghĩ Cảnh Hảo Hảo nhất định không phải nói điều gì tốt đẹp về cô, nhưng trên mặt vẫn duy trì ý cười nhợt nhàn, nhìn thấy Lương Thần vẫn không có vươn tay như trước, đáy lòng hơi có chút xấu hổ, vừa định ngượng ngùng rút về, Lương Thần lại hơi hơi đứng dậy, vươn tay, giống như chuồn chuồn lướt nước chạm vào đầu ngón tay cô ta một chút, sau đó ngay lập tức thu hồi, rút khăn tay bên cạnh, lau lau tay, câu môi, nói: “Xin lỗi, tôi có chút thích sạch sẽ, sau khi chạm vào một vài đồ vật bẩn, không nhanh chóng lau sạch sẽ, đáy lòng sẽ không thoải mái.”
Lời này của Lương Thần, nói tàn nhẫn không lưu tình.
Mọi người ở đây, đều hiểu được Lương Thần đây là lộ liễu mắng Kiều Ôn Noãn là đồ vật bẩn không sạch sẽ!
Kiều Ôn Noãn bị nói như vậy, sắc mặt đỏ lên, theo bản năng nhìn về phía Thẩm Lương Niên, nhìn thấy biểu tình thờ ơ của Thẩm Lương Niên, không nhịn được liền âm thầm nắm chặt quyền đầu.
Không khí trong nháy mắt trở nên có chút xấu hổ, nhưng mà Lương Thần lại như là hoàn toàn không có cảm thấy có gì không ổn, tiếp nhận quyển phục vụ đưa tới, đẩy tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo, mở ra, âm điệu hoàn toàn khác với khi nói chuyện với Kiều Ôn Noãn vừa rồi, lộ ra ôn nhu rõ ràng: “Nhìn xem thích bộ nào, để cho người ta mang cho em mặc thử.”