Lương Thần khóa xe qua loa, anh nhìn thấy cửa có rất nhiều người mẹ tương lai đều có đàn ông hoặc là người đi bồi theo, Lương Thần vừa nghĩ đến cảnh tượng Cảnh Hảo Hảo lẻ loi một mình đi ra từ bên trong, đột nhiên đáy lòng liền truyền đến một trận quặn đau.
Lương Thần cũng không biết Cảnh Hảo Hảo đang khám thai ở tầng mấy, trực tiếp chạy đến trước sân khấu, báo tên Cảnh Hảo Hảo.
Y tá lễ tân tra xét một chút, nói:“Cảnh Hảo Hảo làm giải phẫu dòng người, ở tầng bốn.”
Lương Thần nghe tiếng, ngẩng đầu lên, biểu tình nhìn y tá, lạnh lẽo như băng sương, giọng nói trầm thấp, lộ ra một cỗ hơi thở khủng bố: “Cô nói, Cảnh Hảo Hảo làm là giải phẫu gì?”
Tiểu thư y tá vốn nhìn diện mạo Lương Thần soái khí mê người, mới ân cần nói lại tất cả mọi chuyện cho anh, đột nhiên nhìn thấy sắc mặt Lương Thần đột biến đổi, tiểu thư y tá sợ tới mức lui về sau một bước, ấp a ấp úng nói hai chữ: “Dòng người......”
Dòng người, còn gọi là nạo thai.
Ánh mắt Lương Thần nổi lên một tầng đỏ hồng, anh nghiến răng nghiến lợi gật gật đầu với tiểu thư y tá, sau đó xoay người, liền nhanh chóng chạy về phía tầng bốn.
Tốt, Cảnh Hảo Hảo, sau khi mang thai, sở dĩ không nói một tiếng như vậy, vốn là muốn lặng yên không một tiếng động ở sau lưng anh, vụng trộm xoá sạch đứa nhỏ!
Nếu không phải hôm nay anh đi phòng cô tìm cô, sau đó đúng lúc đi toilet, vừa vặn nhìn thấy que thử thai này, có phải anh liền giống như một kẻ ngốc, hoàn không biết chính mình đã làm ba, cũng không biết cốt nhục của mình bị Cảnh Hảo Hảo phá bỏ?
Lương Thần chỉ cảm thấy như là có một đoàn lửa giận lâu năm, xoạt xoạt bốc lên từ đáy lòng của mình, nháy mắt thổi quét toàn bộ lồng ngực anh.
Lương Thần chạy đến tầng bốn, nhìn hai chữ “Nạo thai” đang sáng trên phòng giải phẫu cuối cùng, chỉ cảm thấy toàn thế giới của mình như là muốn long trời lỡ đất, khiến cho anh cảm thấy hít thở không thông, trong đầu anh trống rỗng, chỉ là theo bản năng mở bước chân, nhanh chóng chạy tới phòng giải phẫu.
Bước chân rất hỗn độn, bước chân có chút phù phiếm, hoàn toàn không có khí phách trấn định trong thường ngày, đều là kích động và sợ hãi.
Lương Thần đi đến cửa phòng giải phẫu vừa mới nhìn thấy một y tá, trực tiếp tiến lên, kéo áo y tá: “Cảnh Hảo Hảo đâu?”
Thật ra anh là muốn hỏi, Cảnh Hảo Hảo đã làm giải phẫu chưa......
Y tá bị Lương Thần siết có chút không thở nổi, giương miệng, miễn cưỡng nói: “Người bệnh Cảnh Hảo Hảo này, hình như đã vào phòng giải phẫu.”
Những lời này, giống như là một viên cự lôi, hung hăng nổ ở bên tai Lương Thần, cả người anh trong nháy mắt như là sư tử hung tàn, chỉ vào phòng giải phẫu, giận dữ hét:“Hiện tại lập tức bảo bọn họ ngừng giải phẫu, tôi nói cho các người biết, nếu ai dám động đến đứa nhỏ trong bụng Cảnh Hảo Hảo, tôi sẽ khiến cả nhà người đó chôn cùng!”
Y tá bị Lương Thần rống, trong nháy mắt rơi nước mắt xuống: “Thực xin lỗi, tiên sinh, tôi không có quyền ngừng giải phẫu......”
Lời y tá còn chưa nói xong, Lương Thần nâng chân lên, hung hăng đá lên cửa phòng giải phẫu.
Cửa là chế tạo từ kim loại, bị anh đạp một cái như vậy, lắc lư hai cái, phát ra trầm đục nặng nề.
Lương Thần dùng khí lực thật lớn, lực đạo bắn ngược, làm cho chân anh cảm thấy đau đớn thật sâu, anh nhìn hai cánh cửa trước mặt vẫn không sứt mẻ như trước, đáy lòng bắt đầu hốt hoảng, hơi lui ra sau hai bước, một lần nữa nhảy lên, đạp một cước thật mạnh.
“Tiên sinh, ngài không thể như vậy, tiên sinh......” Y tá chưa từng có gặp qua người đàn ông điên cuồng như vậy, vội vàng tiến lên ngăn cản.