Cảnh Hảo Hảo hơi há miệng, giọng nói trầm thấp từ tính của Lương Thần, mang theo một loại hương vị mê hoặc lòng người, lại nhớ tới một lần nữa:“Hảo Hảo, anh có thể theo đuổi em không?”
Những lời này của Lương Thần, nói không nhẹ không nặng, thậm chí còn mang theo vài phần hương vị sầu triền miên, Cảnh Hảo Hảo nghe đến đáy lòng tê dại một trận, chỉ cảm thấy câu nói kia như là mang theo hồi âm, phiêu đãng lặp lại vài lần liên tục ở bên tai cô, mới dần dần bình tĩnh xuốn.
Tay Cảnh Hảo Hảo đặt ở trên chăn, theo bản năng nắm chặt, cả người cô giống như là đánh mất bản năng hô hấp, hoàn toàn yên lặng bất động ở tại chỗ.
Cô từng yêu thầm dài đến bốn năm, quen biết yêu đương mười năm, một lần yêu kia, gần như hao hết tất cả thanh xuân của cô, nhưng cô còn chưa từng được một người đàn ông theo đuổi qua.
Ngay cả tình yêu trong sáng kia, cũng là cô mở miệng trước.
Cô chưa từng hưởng thụ cảm giác một người đàn ông theo đuổi qua, hiện tại, người đàn ông cô thích này, nói với cô, anh muốn theo đuổi cô.
Rõ ràng biết, anh và cô là khoảng cách chim bay và cá, khoảng cách giữa bọn họ, có rất nhiều rất nhiều trở ngại và chênh lệch.
Nhưng Cảnh Hảo Hảo lại vẫn kìm lòng không đậu gật gật đầu.
Lương Thần vẫn duy trì vẻ mặt ban đầu, lẳng lặng ngưng mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo ở bên trong phòng yên tĩnh, sau một lúc lâu, mới mở miệng, nhẹ nhàng nói hai chữ: “Có thể.”
Có thể.
Chữ đơn giản rõ ràng như vậy.
Lương Thần ở trong công ty, thường xuyên mặt không chút thay đổi gật gật đầu, nói có thể với phương án nhân viên đưa ra, văn kiện kế hoạch đưa lên.
Anh vẫn cảm thấy từ ngữ này, không có cảm tình, thậm chí mang theo một tia xa cách.
Nhưng lúc này hai chữ đó nói ra từ trong miệng Cảnh Hảo Hảo, Lương Thần lại có thể cảm thấy, hai chữ “Có thể” này, so với từ ngữ động lòng người trong cuộc sống này, còn tuyệt vời hơn rất nhiều.
Cô nói, anh có thể theo đuổi cô.
Đó không phải đại biểu rằng hy vọng của anh, rất lớn rất nhiều ư?
Đáy mắt Lương Thần nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo hiện lên một tầng kích động, ngay cả thanh tuyến cũng mang theo run rẩy nhè nhẹ: “Hảo Hảo, vậy từ giờ trở đi, anh thật sự chính thức bắt đầu theo đuổi em.”
......
Hành động và ngôn ngữ Lương Thần thật sự đồng bộ.
Ngày đầu tiên nghiêm túc nói với Cảnh Hảo Hảo anh muốn bắt đầu chính thức theo đuổi cô.
Thứ hai hôm sau, Cảnh Hảo Hảo đi vào văn phòng, liền nhận được 99 đóa hoa hồng, còn kèm theo một hộp quà khéo léo, Cảnh Hảo Hảo mở ra, nhìn thấy bên trong là một hộp Haagen-Dazs.
Đồng nghiệp ngồi ở đối diện Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy bó hoa to và Haagen-Dazs, vẻ mặt hâm mộ mở miệng nói: “Cảnh Hảo Hảo, bạn trai của em thật lãng mạn, lại có thể biến đổi biện pháp thổ lộ với em.”
Hoa hồng thì Cảnh Hảo Hảo hiểu được, nhưng là Haagen-Dazs thì cô có chút không hiểu.
Vẻ mặt đồng nghiệp đối diện say mê tiếp tục tự mình nói: “99 đóa hoa hồng đại biểu anh yêu em thiên trường địa cửu, mà lời quảng cáo của Haagen-Dazs lại là, yêu cô ấy, mời cô ấy ăn Haagen-Dazs.”
Yêu cô ấy, mời cô ấy ăn Haagen-Dazs?
Cảnh Hảo Hảo hơi nhíu nhíu mày, hóa ra Haagen-Dazs đại biểu là ý tứ này ư, đáy lòng mơ hồ có một luồng ngọt ngào nhiễm ra.
Sau đó vào đúng giờ mỗi ngày, Cảnh Hảo Hảo sẽ luôn nhận được Lương Thần đưa tới hoa tươi và lễ vật nhỏ khác nhau.
Những lễ vật nhỏ kia vô cùng kỳ quái, không có giống nhau, hơn nữa có một vài thứ đối với cô mà nói, cũng không một chút tác dụng nào.